Mệnh Ti

Thành cổ nhân thật rồi chăng?


trước sau

Tác giả: Lục Nguyệt Thanh Sơn
______Phucucoc_____
Có người nói, ba năm chỉ như đọc xong một hàng chữ, ra đi quay lại, mọi thứ cũng không có gì thay đổi.
Ba mươi năm qua đi, cũng như lật sách từ trang đầu đến trang cuối, có cái mới, có cái khác lạ, nhưng tổng kết lại vẫn không có gì là quá bất ngờ, quá không thể. Đổi mới trong mắt nhưng cũng không quá bị động.
Nhưng mà, ba trăm năm trôi qua, cũng không phải đơn giản là đọc xong một cuốn sách, bỏ xuống cuốn này lật sang xem cuốn khác.
Ba trăm năm, thay vì nói lật sách đọc, không bằng nói đốt hẳn cả tòa thư viện xây lại cái mới. Ngay cả khuôn mặt mình còn bé ra sao, có khi còn không nhận ra nổi nữa là.
Như vậy, một khi qua ba ngàn năm, rốt cuộc tình trạng sẽ thế nào đây?
Đó chính là điều mà Trạm Xu muốn hỏi kể từ khi tỉnh lại, mở mắt ra chỉ thấy được những thứ kỳ quái, nghe được những điều âm đơn thì hiểu nhưng ghép lại cả câu lại cứ như đang nghe giảng sách trời. Rõ ràng là một bộ ngôn ngữ quá thần thánh, không thể thông.
Một thanh niên tốt kỷ cương nghiêm trong quân bộ quốc tế, điệp viên suất sắc, tâm lý kiên cường, thế nhưng sau mưa bom bảo đạn vớt được cái mạng về, tỉnh lại Trạm Xu oán niệm thấu trời thay vì cứ thế chết còn hơn.
Cùng là nhân loại, cùng là những kẻ hít chung một bầu không khí, nhưng cái này rõ ràng không cùng chiều thời gian đó có được không?
Vốn dĩ đang ở thế kỷ XXI tiên tiến hiện đại, mở mắt ra một cái lại chỉ có thể ngậm ngùi thừa nhận mình trở thành cổ nhân, cổ còn hơn cả khủng long thời tiền sử! Điều này rõ ràng quá đả kích, quá thương tâm, quá muốn mạng người.
Trạm Xu mặt than tỏ vẻ, thanh niên tốt thời đại 2000 quá không thể tiếp thu và tiêu hóa nổi. ╮ (╯-╰") ╭ ...
Hỏi tại sao ư? Tất nhiên là một câu chuyện rất dài, đại khái chính là quân nhân gương mẫu Trạm Xu giả sát thủ nằm vùng, bị địch của địch tập kích bi thôi bỏ mạng, tỉnh lại tưởng đâu mạng lớn phúc trời quá sâu, nhặt được cái mạng về lại bất hạnh mà ngơ ngác phát hiện ra, mình sát nghiệp quá nặng, độ hảo cảm (?) về âm bị trời cao ghét bỏ, cho đi theo thời đại giới thượng lưu, xuyên luôn rồi.
Mà còn xuyên thẳng đến ba ngàn năm sau, năm tháng còn muốn gấp đôi thế hệ mình sống, chân chân chính chính làm thành một cô hồn xưa nhất liu xiu giữa đời, không có một trong!
Quả thật muốn như kẻ nằm mơ, tát nước lạnh vuốt mặt một cái liền tỉnh mộng. Cơ mà, đời không như là mơ, đôi khi ước mơ chỉ là mơ ước a...
Trạm Xu đứng trước gương, nhìn nhìn mặt mũi mình, bi kịch không nói thành lời.
Ba ngàn năm, này thật là xa quá xa luôn rồi. Quả thật muốn tìm tới mấy vị chuyên gia phim giả tưởng tới bàn luận một mớ làm ăn bán ý tưởng cho bọn họ khai thác mà.
Nhìn cái bức tường có khả năng đàn hồi như nệm lò xo kia, lại nhìn nhìn đến chức năng thay đổi màu sắc đa dạng phong phú kia, cái này thật phá vỡ tam quan! Chỉ cần mở mồm ra, toàn bộ bốn bức tường, cả căn phòng hoặc thậm chí cả thảy tòa nhà đều có thể soạt một cái chuyển đổi, biến thành cảnh sắc như ý chính mình.
Lại nhìn nhìn mấy "cục sắt" di động khắp phòng,

từ phòng ngủ đến phòng khách. Trạm Xu chỉ có thể chán nản nhìn trời. Robot cái gì, cơ giáp cái gì, người máy thông minh cái gì, haha, ông đây đều đang sở hữu mấy cái.... a, ha, haha!
Nói chung là, quân nhân hạnh kiểm tốt mặt than muốn rớt cả vụn băng, theo kịp thời đại cũng xuyên không rồi em gái nó!
Xuyên rồi còn không nói, đi theo tương lai hưởng dụng khoa học tiên tiến, có tên con trai máu hăng nào không khoái chết, lại xui xẻo ruồi nhọ như thế nào xã hội tiên tiến tới mức em gái cũng tuyệt chủng luôn ấy vậy hả? Hả hả hả hả hả?????
Van mấy người, đừng có đổ lỗi cho lịch sử tiền nhân loại phá hủy sinh thái dẫn đến dịch bệnh bạo phát, cơ thể nữ nhân quá yếu ớt không thể chống lại sự khắc nghiệt của môi trường mà bị tự nhiên loại bỏ. Này rõ ràng không phải lý do có được không?
Mặc dù chính tuôi cũng không cãi lại được, nhưng này không thể mà!
Quân nhân tốt trung thành nghề nghiệp cả đời mặc dù chưa có một mảnh tình vắt vai, trưởng thành lên chỉ lo chém lo giết cùng bọn khủng bố não tàn, biết vì nghĩa diệt thân hy sinh cho nhiệm vụ, đóng giả đồng tính rồi sẵn tiện nhận ra mình không thích phụ nữ luôn, bi bi thống thống mà ai thán, cho dù ông không yêu nữ nhân, nhưng ông cần cân bằng tam quan! Cân bằng cảm xúc! A a a~~~!!!
Dù ông có cong, nhưng ông vẫn hướng đến xã hội nam nữ mỡ nạc cân bằng a được không! Tam quan ba mươi mấy năm, không phải muốn bỏ liền bỏ.
Quan niệm nữ sinh con dạy con, không phải cứ thế nói quên liền quên.
Không phải cứ nói nam nhân bây giờ duy trì nòi giống và mang thiên chức của người mẹ là một chuyện bình thường thì nó thật sẽ bình thường!!!
Được rồi, Trạm Xu không thừa nhận, mình thương hương tiếc ngọc như thế cũng không phải mình thương hương tiếc ngọc, mà là chịu không nổi đả kích nghe thấy tin đàn ông mang thai sinh con. Mà bản thân mình còn nằm trong số chắc-chắn sẽ sinh đó! Là một trong!...
Sau một đêm trằn trọc nhìn trần nhà tự thôi miên mình đây là mơ đây là mơ đây là mơ, Trạm Xu rốt cuộc thừa nhận...
Được rồi, ông đây gượng không nổi nữa, sinh con cái khỉ gì, làm mẹ cái khỉ gì, xuyên qua cái khỉ gì, tương lai cái khỉ gì, tất cả chỉ là cơm thiu, ngủ mới là vương đạo...
Thành ra, câu chuyện này là bắt đầu từ lúc vị thiếu tướng quốc tế thế kỷ XXI trọng sinh đến tương lai, vứt (đạp) bỏ (đổ) tam quan, đầu hàng số phận, ôm theo mặt than tùy thời có thể rụng mấy khối băng mà cài trình delete ý chí quân nhân, bật chế độ lười nhác ăn ngủ uống kỹ làm một phàm nhân, kiên quyết thực hiện phép dài hạn bù đắp cho những năm khổ sai đã qua kia của mình...
Nhưng bất quá, có người hình như không chịu nổi cứ thích đào rụng băng trên mặt thì phải.
Trẻ nhỏ không hiểu chuyện, khoái chọc mặt than làm cái biểu cảm, hậu quả thật nghiêm trọng đó nhe! (〃▽〃)


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện