Mệnh Ti

Tướng quân Lior


trước sau

Lior rũ mắt nhìn về phía thanh niên tư thế thản nhiên ngồi trên bãi cỏ, một chút thất thố vụt qua trong mắt cậu cũng bị hắn bắt lấy.
Đôi mắt xanh vốn không lộ cảm xúc, xa cách bất định chớp lên một tầng gợn sóng thật nhỏ.
Lior biết vẫn hỏi thừa: "Cậu là học viên sao?"
Trạm Xu chớp mắt, hồi phục tinh thần, cảm thấy tư thế ngửa cổ lên nói chuyện này khiến bản thân cực kì không thoải mái, cộng với khí thế áp đảo to lớn của người kia, khiến cậu theo bản năng muốn đứng ở một thế ngang hàng an toàn hơn.
Vì thế Trạm Xu chống tay đứng dậy, hai tay phủi phủi vụn cỏ trên áo, chỉnh lại nếp nhăn, một tay nhặt lên kính đeo vào, tư thái không nhanh không chậm, lúc này mới mỉm nhẹ khóe môi nhìn thẳng hướng thú nhân lạ mặt khí tràng khủng bố kia.
"Không, tôi là giảng viên khoa chế tạo cơ giáp."
Lior mí mắt không giật, khuôn mặt bất biến chỉ có ánh mắt di chuyển theo từng cử động của Trạm Xu, lộ ra nguy hiểm như một con sư tử đang chậm rãi quan sát con mồi, phán đoán từng chút một, sau đó ngay khoảnh khắc con mồi đáng thương lơ đễnh, lập tức phóng tới, cắn đứt yết hầu.
Trạm Xu bị ánh mắt không chút cố kị kia theo dõi, tóc gáy phía sau bất giác dựng thẳng đứng, bản năng cảm nhận được nguy hiểm cũng kích phát ra sát khí của cậu.
Một đời quân nhân trước kia, Trạm Xu đã nhuốm lên tay không biết bao nhiêu là máu, giết chóc không ngừng. Sát khí huyết tinh trong xương tủy gào thét tuôn ra, cũng không hề yếu thế hơn Lior chút nào.
Ngược lại với một tướng quân chinh chiếm sa trường như Lior, tay nắm vạn quân, chiến đấu bạo liệt. Trạm Xu trước kia phần lớn thời gian làm gián điệp hoặc sát thủ, thao trường mà cậu tiếp xúc thường xuyên nhất chính là đơn phương độc mã chiến đấu, phần khí thế của cậu lại có chút âm lãnh thâm trầm hơn hẳn.
Lior cũng không ngờ, vật nhỏ á thú này lại thú vị đến như vậy.
Lúc sáng chỉ là tình cờ bắt gặp đối phương kích động sĩ khí, hào quang ngất trời, mà hiện tại, giống như phát hiện ra một thế giới mới, ánh mắt từ xăm soi tiềm tòi, trở nên mới lạ tò mò.
Trạm Xu bất động thanh sắc vài giây, thấy đối phương không có ý định làm ra hành động gì, liền dứt khoát không chọc đến phiền toái, khom lưng nhặt lên cặp sách, liếc mắt một cái: "Ngài tự nhiên." Rồi quay đầu đi thẳng.
Gió lay xào xạc, nắng trưa mông lung xuyên qua cành lá, phủ xuống lốm đốm mấy điểm sáng trên người Trạm Xu.
Chiến tướng đệ nhất tinh tế, Lior Ackerlaw, quân phục chỉnh tề, mắt xanh lạnh lẽo, cứ thế nhìn theo bóng lưng một người rời đi.
Tướng quân đệ nhất, cứ thế mà bị làm lơ...
Trạm Xu đi như bay rời khỏi mảnh rừng kia, lồng ngực căng thẳng bất giác thở phào nhẹ nhõm, cậu không tiếng động lau đi mồ hôi lạnh trên trán, hai chân đi về hướng bãi đỗ phi hành khí.
Người tinh ý sẽ nhận ra, sống lưng Trạm Xu lúc này có chút run rẫy mềm nhũn.
Tìm được phi hành khí của mình, Trạm Xu mở cửa ngồi lên, cả người vô lực ngã ra lưng ghế mềm mại, ngón tay hơi run thắt dây an toàn lại, sắc mặt hơi có chút khác thường.
Vian một đường im lặng, lúc này mới lên tiếng nhỏ giọng: "Thật nguy hiểm."
Trạm Xu không đáp lời lại, tròng mắt mất kiểm soát nhòe đi vài giây, đợi đến khi tìm được tiêu cự, Trạm Xu liếc mắt nhìn qua gương, đôi mắt màu tím phỉ thúy do dùng thuốc đổi màu lúc sáng đã sớm không còn, thay vào là một cặp đồng tử đen láy sâu hút.
Trạm Xu nhíu mi: "Vian, đây là chuyện gì?"
Vian thanh âm lạnh lùng, cũng vì khẩn trương mà âm tiết nhân loại hóa hơn hẳn, nó đáp: "Chủ nhân, thuốc đổi màu do vài hàm lượng trong máu của cậu đột ngột tăng cao mà thúc đẩy tan rã, cho nên vốn dĩ thời gian tác dụng mười tiếng, bị rút ngắn còn chưa đầy năm tiếng đồng hồ."
Trạm Xu lắc lắc đầu, vừa rồi hoa mắt, hiện tại lại cảm thấy thái dương nhức nhổi, cổ họng khô cằn, hơi thở khó nhọc, mồ hôi trên trán cũng rịn ra ngày cành nhiều, sức lực ngược lại đang dần hồi phục, không còn bủn rủn như vừa rồi. "Chuyện này là thế nào?"
Không phải là do cơ thể nguyên thân phản ứng lại với thành phần thuốc lạ nào đi?
Vian im lặng vài giây, mới thành tâm nói với Trạm Xu: "Chủ nhân, cậu nên sớm rời khỏi trong tuần này đi. Vừa rồi, cậu đã gặp được giống đực độ tương thích hoocmon gần như đến 90%, cũng vì thế mới suýt nữa khiến cậu tối giản giai đoạn, đi đến kì phát tình đầu tiên trong đời."
Trạm Xu tay chân cứng ngắc, ngón trỏ tay phải nâng lên điểm lên màn hình cảm ứng của phi hành khí, cài đặt điểm đến sau đó chọn chế độ lái tự động, bản thân thì kéo lưng ghế ngã ra sau, mệt mỏi dựa xuống, tay xoa nắn thái dương nhức nhối.
Phi hành khí sau khi xác nhận điểm dừng, liền lập tức khởi động, tốc độ trung bình phóng lên trời cao, đi vào đường giao thông trên không, một đường thông suốt trở về ngoại thành.
Trong phi hành khí một mảnh tĩnh lặng. Lâu thật lâu sau, Trạm Xu như đã thông suốt được vài chuyện, thở đều vài hơi thật sâu, mới hỏi Vian đang yên lặng chờ một bên: "Ta nhớ không nhầm, nam nhân vừa rồi là tướng quân Lior của Đế quốc đi?" Là tướng quân đứng đầu Đế quốc, mặc dù danh phận không để hắn tiếp xúc với truyền thông quá nhiều, nhưng một vài hình ảnh thì vẫn phải có. Nguyên thân là một giống cái

'đào vong', hiển nhiên đối với tình hình chịn trị lẫn quân bộ đều rất nhạy cảm, đặc biệt để ý.
Lior Ackerlaw, chiến tướng đệ nhất Đế quốc, chính là người đàn ông thân hình to lớn vạm vỡ kia, mắt xanh tóc đen, khí thế sát phạt kinh tủng.
Cậu thế mà, độ tương thích cùng chiến tướng đệ nhất lên đến 90%!
Chuyện này một khi bị phát hiện ra, sẽ nhấc lên biết bao nhiêu sóng gió cơ chứ?
Phải biết một thú nhân càng cường đại, càng khó tìm được đồng bạn có độ tương thích cao phù hợp với mình để giúp duy trì hậu đại.
Theo ghi chép, gia tộc Ackerlaw vốn đã là giống loài mang gen vô cùng cường đại, từ đời thứ năm cho đến Lior Ackerlaw hiện nay, mỗi đời bọn họ đều chỉ sinh một con duy nhất, còn là con hiếm muộn, gần như tuổi sắp ngã bóng mới có thể sinh ra một đứa nhỏ.
Đời của tướng quân Lior, may mắn ngoài sinh ra con đầu lòng là hắn, gia tộc bọn họ không lâu sau còn chào đón thêm một sinh mệnh mới, là một tiểu á thú duy nhất trong nhiều đời độc đinh, chính vì thế, tiểu á thú cũng như tiểu vương tử, được cả gia tộc cưng chiều đến tận trời.
Phía trước biết đến Lior Ackerlaw sát phạt quyết tuyệt, chiến công hiển hách, cuồng ngạo bá đạo, hành xử kiệt xuất. Phía sau người ta lại biết đến Lam Ackerlaw ngây thơ vô tội, mỏng manh mềm yếu, muốn gì được nấy, tùy tâm tùy tính. Bất quá, gia giáo của tiểu vương tử nhà Ackerlaw vẫn rất có chừng.
Cái tên Lior Ackerlaw như một hòn than phỏng tay, Trạm Xu hôm nay lại 'may mắn' gặp được, quả nhiên là kinh phách đến hồn vía lên mây, đặc biệt sau khi biết được tin tức không đáng mừng về độ tương thích của cả hai, cậu lại càng có khát vọng muốn đập đầu chết đi cho rồi.
Cho đu có lần nữa tỉnh lại đón nhận đạn xuyên tim, cũng còn hơn là bất đắc dĩ như thế này!
Vừa rồi, trong một sát na tiếp xúc với Lior Ackerlaw với khoảng cách gần như thế, dưới tác dụng gió ngược chiều, khí tức giống đực bá đạo của tướng quân đại nhân cứ như thế toàn bộ táp vào mặt Trạm Xu.
Ở kì tiền phát tình, tư vị chất hấp dẫn của giống đực như nhân lên gấn trăm lần bằng mọi cảm quan, đặc biệt là với giống đực thú nhân có độ tương thích gần với tuyệt đối đó.
Trạm Xu nhớ đến cảm giác tim bất giác gia tốc, sáu giác quan yếu ớt mở rộng gào thét muốn tiếp cận đối phương, máu huyết trong người như sôi lên điên cuồng, Trạm Xuthiếu chút nữa là mềm nhũn ngã xuống mặt đất, tựa như chơi ma túy mà lên cơn ảo giác sung sướng.
Theo những gì kí ức nguyên thân phổ cập, Trạm Xu có thể tưởng tượng ra, lúc đó chắc chắn mình sẽ lột sạch quần áo mời gọi đối phương, thậm chí khi lâm vào phát tình, giống cái chưa được đánh dấu chất dẫn dụ sẽ điên cuồng lan tỏa, câu đến càng nhiều thú nhân hơn.
Nghĩ như vậy thôi, da gà của Trạm Xu đã đua nhau nổi lên rần rần. Cậu ớn lạnh sống lưng quay người, kéo chặt lại cổ áo, rầu rĩ mất đi sức sống nói với Vian: "Một lát quay về, ta sẽ liên lạc học viện xin nghỉ ngay lập tức. Chuyện này càng kéo dài càng không ổn."
Bản tính của gián điệp luôn là như vậy. Chuyện gì cũng phải quyết trước không được phép do dự, nếu như gắng gượng, một khi chịu không nổi, hậu quả sẽ rất khó lường.
Nó cũng giống như việc ngươi chỉ có thể gánh được một trăm kí, lại cố gánh thêm hai mươi kí nữa. Một khi gãy gánh, áp lực sẽ làm xương ngươi đè gãy. Việc này hoàn toàn khác với việc ôm bom liều chết cố thử để kéo dài thời gian, bảo toàn cho đoàn đội khác.
Một khi danh phận giống cái bị phát hiện ra, với luật pháp Đế quốc, hậu quả thực tình là không thể nào tưởng tượng nổi!
Vian nghe việc này, cũng vô cùng tán đồng. Vốn dĩ một tuần trước đây nó đã khuyên Trạm Xu rời khỏi Đế Đô, bất quá người này kiên quyết từ chối, nói bản thân có thể trụ lại lâu hơn để làm một số việc, vì thế dây dưa đến hiện tại.
Thời gian không lâu, lại một xác trải qua hai linh hồn khác nhau điều khiển.
Trạm Xu chân ướt chân ráo tiến vào văn minh ba ngàn năm sau, cho dù có tự tin đến hậu bị của nguyên thân, hay là năng lực của mình, cũng vì thế giới xa lạ biến đổi nghiêng trời lệch đất, phá vỡ tam quan mà sinh ra sợ hãi, trốn tránh.
Tín ngưỡng, lòng tin, lý tưởng, có thể chậm rãi đổi thay.
Nhưng tạo hóa tự nhiên bất biến trong tư tưởng, không thể ngày một ngày hai mà khiến người chấp nhận số phận được.
________
Tác giả: ồ, rảnh rỗi viết tiếp 1 chương. Bây giờ đi ngủ. Các tình yêu thong thả a~<3


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện