Chương 12
Dáng người Ôn Ngưng nhỏ nhắn xinh xắn, nhẹ nhàng không được bao nhiêu cân, Giang Thứ vốn thường xuyên rèn luyện thân thể quanh năm, dáng người cao lớn, cánh tay mạnh mẽ rắn chắc, gần như chẳng tốn nhiều sức đã nâng cô ôm vào trong ngực.
Cô gái nhỏ chưa từng bị ai ôm như vậy, cảm giác mất trọng lượng khiến cô kêu lên một tiếng, nhanh chóng ý thức được vải áo sơ mi của Giang Thứ dưới hai tay mình.
Người đàn ông rũ mắt xuống liếc nhìn đôi bàn tay nhỏ bé kia, không có ý tốt mà nắm lấy, cười: "Nghe lời vậy sao? Đừng nóng vội Giang phu nhân, ở đây nhiều người nhìn, trở về phòng sẽ để cho em cởi."
Hai người mới kết hôn cũng được một thời gian rồi, mỗi lần trở về Giang Thứ chạm vào Ôn Ngưng thì hứng thú lại tăng cao, nhưng dù sao cô cũng mới chỉ là cô bé mới hai mươi tuổi đầu, suy cho cùng thì da mặt rất mỏng, loại chuyện này mặc dù hai người đã làm không ít nhưng mỗi lần tới cô vẫn luôn giống như lần đầu, xấu hổ đến mức muốn chui xuống đất.
Cô gái nhỏ bỗng đỏ mặt: "Em không có..."
Giang Thứ cười nhẹ, ôm người đi lên lầu vẫn không quên quay đầu lại, ánh mắt lạnh lẽo tối tăm lướt qua một người một chó hóng chuyện ở dưới cầu thang.
Giang Mông Mông bị anh trai trừng mắt cảnh cáo, lập tức ôm chú chó khập khiễng lao ra ngoài chạy trối chết.
Trong miệng còn nói lẩm bẩm: "Không cho phép nhìn, lòng hiếu kỳ hại chết cún! Cún con của chị đừng nhìn chuyện bẩn mắt này, cẩn thận bị anh trai chị hầm cách thủy suốt đêm đó, xương cốt cũng chẳng còn dư."
Về phần chị dâu nhỏ đang bị anh trai cô bé ăn xong chùi mép, đại tiểu thư Giang Mông Mông hiếm khi sám hối trong đời: "Hu hu hu, Ngưng Ngưng thật xin lỗi!"
Tính tình của người như Giang Thứ còn ngang tàng hơn cả mấy thằng nhóc con, lúc trước chưa gặp được người mình thích, tự xưng là năng lực kiềm chế hạng nhất, thanh tâm quả dục nhiều năm như vật, không ngờ gặp Ôn Ngưng, chỉ cần nghe cô vô thức lầm bầm hai câu thì lập tức càng lúc càng điên, làm chuyện đó như thể biến thành người khác.
Thỉnh thoảng Ôn Ngưng hạ giọng cầu xin anh: "Nhẹ một chút."
Nhưng mà không có chút tác dụng nào, chỉ có thể nhận được giọng khàn khàn đáp lại: "Không nhẹ được, chịu đựng một chút đi."
Mấy tiếng sau, Giang Thứ đã hết hứng thú.
Trong phòng bừa bộn, vải tơ lụa rải rác khắp bốn góc giường kiểu Âu.
Giang Thứ tắm táp xong xuôi, Ôn Ngưng đã về ghế sofa rồi, cô gái nhỏ trùm chặt chăn, đưa lưng về phía anh, bóng lưng nhỏ nhắn thoạt nhìn vừa kiên cường lại vừa ai oán.
Có điều vừa nãy lúc ân ái mặn nồng, anh bắt cô ngoan ngoãn, bảo cô ở yên trong nhà làm phu nhân giàu có, đừng ra ngoài lộ mặt, cô gái nhỏ lần đầu tiên liều chết cắn chặt môi, nhất quyết không chịu kêu lên.
Sau khi được thỏa mãn tâm trạng Giang Thứ không tệ, bây giờ nhớ đến chuyện buổi sáng cũng không tức giận nữa, đi đến bên cạnh ghế sofa ôm cô gái nhỏ ngủ say về trên giường lớn, uể oải đi xuống lầu.
Còn cô bé Giang Mông Mông kia cũng chỉ là đại tiểu thư không tim không phổi, yên lặng thương tiếc cho Ôn Ngưng một giây, sau đó cầm thẻ Giang Thứ đưa ra ngoài shopping cùng với đám bạn chơi bời.
Lúc Giang Thứ đi vào phòng khách, lập tức trông thấy cún con lẻ loi bơ vơ cuộn tròn một góc ghế sofa.
Anh đưa mắt lên, xách cún con đến trước mặt không chút dịu dàng, nhìn chằm chằm vào vết thương chân của nó.
Chân cún con được Ôn Ngưng dùng băng gạc băng lại như cái móng heo, còn cố tình thắt lại một chiếc nơ bướm xiêu vẹo.
Khuôn mặt anh trở nên dịu dàng, không nhịn được cười khẽ, lấy điện thoại ra gọi cho Nhậm Thiên Cao.
"Phái một bác sĩ tới Ngự Kiền Loan một chuyến."
Nhậm Thiên Cao tuân theo đạo đức nghề nghiệp của cấp dưới trung thành như thường ngày: "Giang tổng không thoải mái ở đâu sao?"
Giang Thứ liếc mắt nhìn cún con bị thương, thản nhiên nói: "Bác sỹ thú y."
***
Ôn Ngưng ngủ một mạch tới sẩm tối mới tỉnh dậy, ngủ nghỉ như vậy là không có quy luật nên khi tỉnh giấc đột nhiên thấy hoảng hốt, dường như cách cả một thế hệ.
Cô tùy ý dùng nước lạnh rửa mặt, đi dép lê xuống lầu.
Bất ngờ là, trong phòng khách, Giang Thứ ôm máy tính ngồi xử lý công việc trên ghế sofa, chân vắt chéo lười nhác nhấc lên, dù ăn mặc quần áo ở nhà rộng thùng thình nhưng vẫn khó che được khí chất kiêu ngạo.
Trước kia, anh không thích người khác quầy rấy lúc làm việc nhất, bình thường đều ở trong thư phòng, từ lần trước Ôn Ngưng đi nhầm phòng làm anh nổi giận về sau cũng không có can đảm chủ động đi tìm anh nữa.
Hôm nay đột nhiên lại thấy tình cảnh này dưới lầu, dường như là đoán chắc cô thường hoạt động ở lầu một, ngồi ngay đúng vị trí bắt mắt nhất.
Anh đang đợi cô ư?
Suy nghĩ này chỉ hiện lên một giây, ngay lập tức bị Ôn Ngưng tự động phủ định, cô chần chừ bên ngoài phòng khách một lát, nghĩ đi nghĩ lại vẫn nghĩ là không nên tới gần quấy rầy, đang định đi đường vòng qua vườn hoa nhỏ thì lại bị Giang Thứ mở miệng gọi lại.
Lúc cô vừa đến bên ngoài cửa phòng khách là anh đã biết rồi.
Người đàn ông để tạm máy tính trên bàn trà, quay đầu miễn cưỡng ngước mắt lên: "Trốn tôi à?"
"Không..." Cô có... Ôn Ngưng không biết cách nói dối, tất nhiên vẻ mặt rất mất tự nhiên.
Giang Thứ cũng không để ý, ngoéo tay một cái về phía cô, Ôn Ngưng ngoan ngoãn đến trước mặt anh, bị kéo một cái ngồi trên đùi anh.
Ôm người vào ngực xong, anh lại không nói lời nào cầm máy tính qua một lần nữa, cánh tay vòng qua hai bên eo mảnh khảnh của Ôn Ngưng, vẻ mặt cực kỳ tập trung, dường như thật sự nghiêm túc làm việc.
Ôn Ngưng hết sức cẩn thận sợ làm phiền đến anh, không dám nhúc nhích tý nào, như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than.
Sau đó thấy anh không có ý định thả cô ra, bắt đầu thấy nhàm chán rũ mắt xuống liếc nhìn màn hình máy tính của anh.
Từng hành động nhỏ của cô hình như không thể qua được mắt Giang Thứ: "Nhìn hiểu không?"
Ôn Ngưng lắc đầu, màn hình toàn chữ cái và số liệu, dù là đặt tư liệu thương nghiệp bí mật trước mặt cô, cô cũng chẳng nhìn ra được cái gì.
Người đàn ông khẽ cười một tiếng, cô cắn môi, hơi ngượng ngùng, chênh lệch giữa cô và anh quá lớn, chuyện này sau khi kết hôn cô càng nhận ra rõ ràng hơn.
Cứ thế bị anh ôm trong ngực làm việc một hồi, trong lúc đó anh nhận được nhiều cuộc điện thoại, đầu dây bên kia còn có cả giọng nữ nhưng nội dung cuộc nói chuyện giữa hai người cứ thế để cô nghe trực tiếp nhưng cô lại không nghe rõ.
Một lúc lâu sau, cuối cùng Giang Thứ gập máy tính lại, cái mũi như có như không tiến đến bên cạnh ngửi mùi hương nhàn nhạt của cô thiếu nữ, tiện tay cầm chiếc hộp gần đó qua.
Là một chiếc điện thoại di động.
Ôn Ngưng nhìn một cái đã biết vật này đắt giá, vội vàng nhét trả lại cho anh.
"Sau này phải trả lời tin nhắn điện thoại của tôi, biết không cô gái nhỏ." Giang Thứ mặt không đổi sắc cầm lấy nơi mềm mại mà anh thích nhắc, trong lời nói mang theo ám chỉ sắc tình, "Nếu không sẽ bị làm tới khóc thì đừng cầu xin ông đây."
Ôn Ngưng xấu hổ lập tức trừng mắt nhìn anh một cái, Giang Thứ không lên tiếng mà chỉ cười cười.
"Anh mua sao?" Cô nhất định phải tìm cơ hội trả tiền cho anh.
Giang Thứ: "Nhậm Thiên Cao."
Ôn Ngưng chợt thấy thất vọng: "Ồ!"
Nhưng không đợi cô nghĩ nhiều, chuông điện thoại đúng lúc kêu lên, người gọi đến là người lúc trước tuyển cô làm nhân sự.
"Tiểu Ôn à, thật xin lỗi, bắt đầu từ ngày mai cô không cần tới làm nữa, tiền lương sẽ tính đủ cả tháng, đã gửi đến số tài khoản của cô, làm phiền kiểm tra và xác nhận."
Ôn Ngưng: "Ồ, được, cám ơn..."
Cô biết chuyện này chắc chắn có liên quan tới Giang Thứ, chỉ là không nghĩ anh hành động nhanh như vậy, cô mới ngủ một giấc dậy, cứ mất việc dễ dàng như vậy, cô gái nhỏ có phần tủi thân, công việc đó cô tìm rất lâu mới có được đó, chỉ một câu nhẹ nhàng của Giang Thư đã khiến cô quay trở lại vạch xuất phát một lần nữa.
Một giây sau, điện thoại rung tiếp, tin nhắn đến một loạt mấy tin, là đồng nghiệp làm cùng lúc trước gửi tới.
[Ngưng Ngưng à, cô biết không, cái tên giám đốc hậu cần kia cuối cùng cũng đi tong rồi! Ban đầu ông ta còn cậy có chút quan hệ với Trần tổng, dù thế nào cũng có thể bảo vệ được cái chức giám đốc, thế mà chiều nay đi làm, mấy bà vợ cả vợ bé của ông ta đột nhiên tới làm nháo nhào cả công ty lên, thật ra người ở vị trí giám đốc có một vợ cả, một vợ bé cũng là chuyện bình thường, quy tắc ngầm trong công việc thôi, kết quả lại cãi nhau không can nổi đến giám đốc cũng không dám ra mặt, hai người kia lại muốn cá chết lưới rách, kể chuyện ông ta lấy của chung bỏ vào túi riêng ra, cấp trên điều tra một cái, chứng cứ đều có thể đối chiếu được, xe cảnh sát đến trực tiếp kéo đi rồi! Dựa theo những số lượng ông ta trộm, ít nhất cũng ngồi tù mười năm.]
[Tôi đã sớm thấy ông ta không tốt rồi, ngày nào cũng chỉ biết chửi lũ tầm thường này chúng ta, có giỏi thì ông ta ngang ngược trước mặt vị kia một cái xem?!]
Lượng tin tức này có hơi lớn, Ôn Ngưng nhìn một lúc lâu mới hết, nghiêng đầu đối mắt với Giang Thứ: "Anh, anh làm đấy à...?"
Giang Thứ hoàn toàn phớt lờ, đến gần cổ cô gặm vành tai cô, giọng buồn bực nói: "Động ai không động, dám động vào người của ông đây."
Cái người không đứng đắn này lại hoàn toàn không phải người, rõ ràng mới có mấy tiếng buổi sáng, đến