Chương 16
Ly hôn được một tuần lễ, mỗi ngày Giang Thứ đều làm theo tuần tự, hai điểm công ty và biệt thự tạo thành một đường thẳng, rõ là trước kia có khi cả vài ngày cũng không trở về, ăn ở ở công ty hết cũng không quan trọng, vậy mà giờ đây cứ đến giờ tan tầm, đến bữa anh lại về ăn ở Ngự Kiền Loan, đến đêm trở về Ngự Kiền Loan ngủ.
Đây không phải là cuộc sống cô muốn ư, cũng chẳng có gì khó, nếu như anh muốn thì có thể dễ dàng làm được luôn.
Nhưng mà bây giờ làm được thì có thể thế nào đây? Người cũng bỏ đi rồi.
Mới được vài ngày đầu, anh vẫn còn mang ảo tưởng lừa mình dối người, nghĩ đến cuộc sống Hàn Thành đa dạng màu sắc lại chỉ là thiên đường của người có tiền, cô ngây người ở bên anh hơn nửa năm, kiểu gì tính tình cũng bị nuôi thành nhõng nhẽo, bây giờ không có tiền, phải chịu khổ, chắc sẽ về nhà thôi, nếu như cô muốn trở về, vậy anh cũng không tính toán với cô chuyện ly hôn nữa, chỉ cần biết trở về là tốt rồi.
Nhưng thời gian ngày qua ngày lại trôi, Ôn Ngưng mãi không liên lạc với anh, chưa từng gọi về biệt thự một cuộc điện thoại, lại càng không gọi cho anh bao giờ.
Người đàn ông tỏ vẻ cực kỳ bình tĩnh, cần đi làm thì sẽ đi làm, cần đầu tư thì đầu tư, việc kinh doanh không hề xuống dốc chút nào, thậm chí còn suy nghĩ được rõ ràng mà cường thế nuốt trọn mấy công ty lớn trong nước đang ngo ngoe rục rịch.
Đưa Giang thị vốn đang ở trạng thái dưỡng lão thoáng cái lộ ra chút nhiệt huyết, nhóm nhân viên dưới trướng vừa lén đếm tiền thưởng ngày càng nhiều lên đến nhũn tay, vừa tâm phục khẩu phục mà khen ngợi.
"Không hổ mới hơn hai mươi tuổi đã nhìn tài sản nhà họ Giang không vừa mắt, người đàn ông này cố ý một mình tay trắng gây dựng sự nghiệp hợp lại giang sơn."
"So với Trần tổng quê mùa suốt ngày chân chó xun xoe chấm mút tài sản nhà họ Giang, Giang tổng thừa sức nghiền áp."
"Cũng không phải, Giang tổng làm sao mà để ý con số nhỏ nhoi đó được, cho anh ấy vài năm, anh ấy có thể một mình làm mười Giang thị khôi phục lại."
"Trần tổng cũng đừng có mà xuất hiện hàng tháng rồi đập đồ sứ nữa, ném chết người..."
Nhưng toàn bộ công ty từ trên xuống dưới cũng chỉ có mình Nhậm Thiên Cao biết rõ, Giang tổng trong miệng mọi người không gì không làm được đó chẳng qua là ly hôn rồi, cố lấy công việc điên cuồng ngăn lại sự nhớ nhung, tóm những công ty xui xẻo kia để trút giận mà thôi.
Yêu đương nhỏ nhoi mới là ước nguyện ban đầu, nhưng lại không đến tay được.
Ban đêm vừa về tới nhà, Giang Thứ lập tức tiện tay cầm bình rượu Vodka trong hầm rượu ra ngửa đầu dốc xuống, yết hầu tinh tế không ngừng trượt, rượu này nặng vậy mà anh uống lại không chớp mắt một cái nào.
Anh chợt nhớ đến mấy tháng trước, vừa mới từ nước ngoài trở về, biết Ôn Ngưng đi làm ở công ty bất động sản đó khiến anh ngứa mắt qua bắt cô, lôi kéo bàn tay yếu đuối mềm mại của cô vào trong tổng bộ đi xem thiết kế nhà ở.
Lần trở về đó, cô nói cô thích màu vàng, ấm áp, cực kỳ ấm áp, có cảm giác như ở nhà mình.
Anh thuận miệng đồng ý trang trí căn hộ ở gần công ty thành kiểu cô muốn, còn bảo dẫn cô tới qua đêm, cuối cùng căn hộ cũng chưa đi mà đã ly hôn rồi.
Người đàn ông cứ một mình lẻ loi như vậy ngồi trên thảm trải sàn phòng ngủ, tay nắm chai rượu, ánh mắt rời rạc liếc lấy về phía rèm cửa màu xám đen không lộ ra một tia ánh sáng.
Một lúc lâu sau, lần mò điện thoại bị ném qua một bên, gọi cho Nhậm Thiên Cao: "Này, mai bảo nhà thiết kế trang trí phần mềm* tới Ngự Kiền Loan một chuyến.
*Thiết kế trang trí phần mềm (Soft outfit design) thường hay đi liền với thiết kế phần cứng (Hard decoration) là hai mặt trong thiết kế nhà cửa. Thiết kế phần cứng đề cập tới những thứ phải hoàn thành trong giai đoạn thiết kế và một khi đã hoàn thành thì rất khó thay đổi ví dụ như: tường, sàn nhà, trần nhà, hệ thống điện & nước... trong khi thiết kế trang trí phần mềm về cơ bản có thể chuyển đi khi chuyển nhà. Thường gồm: thiết bị nội thất có thể di chuyển được (sofa, tủ quần áo hoàn chỉnh, giường, bàn ghế...), trang trí (tranh, tượng, cây cối...) ; đồ vải (rèm cửa, thảm, chăn ga gối đệm...) ; một số đồ vật cố định nhưng có thể thay thế được ; bích họa trên tường...
"Bảo cậu ta đổi rèm cửa và thảm trong nhà, đổi hết tất cả đồ dùng màu xám trong nhà đi."
Nhậm Thiên Cao hơi kinh ngạc, thiết kế của Ngự Kiền Loan xuất phát từ mấy bàn tay thiết kế có tiếng ở Ý, chưa nói đến những thứ đồ dùng trong nhà mà Giang Thứ bắt đổi đi, kéo bừa một cái ra ngoài, tất cả các nhà bảo tàng học đều tới xin: "Giang tổng, sao vậy ạ, chuyện này là nhìn chán rồi ạ?"
Hay là sợ nhìn vật nhớ người?
Giang Thứ uống rượu, giọng nói có chút khàn khàn buồn rầu sau khi say: "Ngưng Ngưng không thích, đổi hết thành vàng, cô ấy nói thích màu vàng, rất ấm áp, như ở nhà."
Nhậm Thiên Cao: "..."
**
Qua tháng Hai, đại đa số học sinh vẫn còn trong kỳ nghỉ, Hàn Thành nhiều chỗ vui chơi giải trí, các loại giải trí cũng rất phong phú, các thương nhân nhắm trúng thị trường chi tiêu khổng lồ của các học sinh này, không ngừng mở rộng phát triển lên tầng cao mới, mở mang nhiều hạng mục trò chơi giải trí vô cùng thú vị.
Ngoại trừ những thứ chiếm lấy thời gian vô số người trẻ chơi bời như tiệm net, sàn nhảy, quán karaoke thì phải kể tới đường băng mới ra nổi tiếng nhất ở Ice World, cứ có người nói đến là tấm tắc thích thú.
Gameshow Vượt chướng ngại vật trên đường băng phát sóng trên app đài tỉnh lúc trước cũng quay ở địa điểm này.
Lúc đó gameshow phát sóng, cũng vì đoạn video Ôn Ngưng bé nhỏ ngã trên đất lên hotsearch mà thoáng được kéo lên nổi tiếng hơn không ít, tất cả thương nhân nhìn trúng cơ hội kiếm tiền đều muốn tới chia một phần, sau khi chương trình kết thúc đã có tiền đổ vào mua cả chỗ còn nguyên sơ này, chuẩn bị đã lâu, cuối cùng cũng đến lúc học sinh nghỉ đông để đi vào kinh doanh.
Không ít fans gameshow đều hướng về phía cảnh quay của chương trình ở địa điểm còn nguyên sơ này cũng muốn đi chụp vài tấm ảnh chơi đùa trên đó, nhất thời, Ice World trở thành nơi nổi tiếng hấp dẫn người tới quẹt thẻ nhất Hàn Thành.
Đồng thời không ít hot girl mạng còn vì tìm cách gây chú ý, nhảy qua chỗ lúc trước của Ôn Ngưng vừa ngã vừa quay video, các thể loại phiên bản bắt chước, quả thật hấp dẫn không ít người xem, còn vừa tiện nâng đoạn video cũ của Ôn Ngưng lên top 1 hotsearch nữa.
Nếu như lúc trước chỉ là một sự nổi tiếng nho nhỏ, thì sau lần này, không ít minh tinh ăn tết ở nhà rảnh rỗi không có việc gì làm, đều bắt chước một lần trong nhà mình.
Cứ thế qua qua lại lại, đoạn video kia của Ôn Ngưng cuối cùng đều được truyền hết qua điện thoại của mọi lứa tuổi.
Về sau Giang Mông Mông mới biết được chuyện ly hôn của anh trai và chị dâu.
Giao thừa ngày đó, cô bé cầm chiếc phong bì dày cộm của ông nội, cũng chẳng có tâm trạng ăn cơm tất niên, lập tức đóng gói hành lý rủ rê mấy đứa bạn chơi bời bay tới Morocco nghỉ dưỡng, phơi nắng đến đen như củ thục, lúc về còn mang theo không ít quà tặng cho Ôn Ngưng, sau khi tìm rất nhiều phòng, mới được má Từ ấp a ấp úng báo cho biết chuyện.
Cô bé lập tức không hề nghĩ ngợi, đứng về phía Ôn Ngưng, tuy không dám mắng trước mặt anh ruột mình, nhưng sau lưng lại lén lút chọc cột sống Giang Thứ nhiều lần, hận không thể đem tổ tông mười tám đời của tên đàn ông thối ngu như cún này ra mắng cho hả dạ, sau đó nghĩ lại, tổ tông mười tám đời của anh với mình đều là cùng một nhóm người, mới ngại ngùng dừng lại.
Để tỏ rõ thái độ của mình, vài ngày liên tục, cô bé đều cả gan phớt lờ anh trai.
Buổi tối cô nàng ôm điện thoại ngồi trên ghế sofa ở phòng khách gặm khoai tây chiên, theo thói quen ấn mở hotsearch Weibo thì đã bị top 1 hotsearch thu hút sự chú ý.
#Vì mua quà cho bạn trai, cô gái qua đường cực kỳ xinh đẹp điên cuồng ngã nhào trên đường băng.#
Ngay cả video còn chưa xem, Giang Mông Mông đã nhíu mày một cái, cái loại chiều chuộng bạn trai ngu ngốc gì thế này? Muốn bạn gái mình làm như vậy để kiếm quà tặng?
Chẳng khác quái gì ông qua ngu hết đường nói của cô, cũng không phải loại tốt đẹp gì! Cái thứ khỉ gió này có thể lên hotsearch, châm chọc, thật sự là châm chọc.
Giang Mông Mông đang khó chịu, lại đúng lúc Giang Thứ vừa xuống lầu vào phòng khách, khiến cô càng thêm hoảng sợ, tay run lên, cứ thế ấn mở video.
Lúc trước video chưa được ấn mở đã lẳng lặng tự động phát một đoạn, giờ phút này vừa chiếu đến chỗ phỏng vấn.
Giang Thứ cũng lười để ý đến phản ứng của cô em gái ngốc nghếch chẳng ra gì phơi nắng đến đen như củ thục, cầm bình rượu trong tay định đi lên lầu, lại nghe thấy đằng sau lưng có giọng nói anh tâm tâm niệm niệm* nhiều ngày như vậy nhưng vẫn không nghe được.
*Tâm tâm niệm niệm: nhớ nhung vô cùng.
"Định dùng tiền thưởng thế nào đây?"
Giọng nói cô gái nhỏ êm ái: "Mua quà sinh nhật."
"Tặng bạn trai à?"
"Ừm..."
Giang Thứ nghe thấy giọng nói ấy, tim nhảy lên không chịu không chế rớt lại một nhịp.
Giang Mông Mông Ôi mẹ nó một tiếng: "Đây không phải Ngưng Ngưng sao?"
Giang Thứ không nói lời nào, quay đầu lại dùng một tay lấy điện thoại đi.
Ngón tay kéo màn hình, chuyển video đến đoạn mở đầu, sắc mặt người đàn ông nặng nề nhìn cô gái nhỏ bé kia mặc một chiếc áo lông dày nhỏ bé ngã liên tục trên mặt tuyết, sau đó lại liên tục đứng lên.
Lúc phỏng vấn sau đó, mép khóe môi cô rõ ràng đã sưng lên do ngã, lại vẫn cười híp mắt như trước nói muốn mua quà cho bạn trai.
Anh chợt nhớ tới đêm đó say rượu trở về, đè lên cô chỉ nghĩ đến làm chuyện đó, tiện tay ném quà sinh nhật cô tặng cho mình trên mặt đất.
Lại không ngờ tới quà tặng này lại là tiền cô chịu đựng bao đau đớn da thịt mới đem về cho anh được.
Trái tim anh đột nhiên co rút, như là bị thứ gì đó kéo đến đau buốt.
Giang Mông Mông liều mình cướp điện thoại trên tay anh về, trong mắt Giang Thứ quả nhiên lộ ra ánh nhìn rét lạnh lướt qua cô bé.
Cô bé bĩu môi: "Không phải anh cũng có điện thoại của mình..." Người cũng bị anh đuổi đi rồi, xem video cái rắm ý, không cho xem!
Giang Thứ nghiêm mặt lại: "Gửi video cho anh."
Giang Mông Mông quay lưng, không được, cô tuyệt đối sẽ không làm chuyện không có khí phách như vậy, quá ư là có lỗi với chuyện của Ngưng Ngưng!
Giang Thứ lạnh mặt, ném tấm thẻ lên người cô bé: "Nhanh tay lên!"
Giang Mông Mông: "Được, ngay và luôn!"
Cô nàng gửi hết video, lại nhân tiện dạo vài vòng trong hotsearch, một lát sau, cô lại nắm chặt nắm đấm: "Móa! Cái cô Trần Tuệ này khùng à! Cũng không nhìn xem diện mạo mình xấu đẹp ra sao, mà dám đi cọ nhiệt* bắt chước video của Ngưng Ngưng nhà chúng ta!"
*Cọ nhiệt: lợi dụng độ hot của người khác để nổi tiếng.
Giang Thứ hơi cau mày lại: "Cái gì?"
Giang Mông Mông lập tức đứng lên giơ điện thoại tố cáo: "Cô em gái của Trần Lý đó, ngày trước có từng nghe cô ta muốn vào giới giải trí, cái loại chẳng ra gì lợi dụng tên tuổi nhà họ Giang nhà chúng ta để bấu víu quan hệ, em cũng chả thèm bóc mẽ cô ta, hôm nay lại dám cọ nhiệt với chị dâu em, anh xem cô ta bắt chước kìa, như một con gà rừng nhuộm lông! Lại còn là loại rụng lông nữa!"
"Nghe nói lúc trước nhà tài trợ gameshow kia và cả của Ice World bây giờ đều vì video của chị dâu mà đột nhiên lời kha khá, đến nay sắp bắt đầu mùa hai, nhà tài trợ đổi thành công ty châu báu gia đình, dựa theo yếu tố người đẹp băng tuyết thiết kế một series trang sức, gần đây đang tìm người đại diện phát ngôn, Trần Tuệ muốn dựa vào video bắt chước này để hấp dẫn lưu lượng tạo đà cùng với bối cảnh nhà họ Giang - hai việc cùng lúc, trải đường cho cô ta tiến vào giới giải trí lấy được đại ngôn* đầu tiên đây này!
*Đại ngôn: người đại diện phát ngôn cho thương hiệu, nhãn hiệu nổi tiếng nào đó.
Giang Thứ nghe cô bé nói liên tục không ngừng một lúc, đau hết cả đầu, giờ phút này đầu óc vẫn còn ở cái video kia của Ôn Ngưng, hoàn toàn chả muốn hỏi đến Trần Tuệ, cái tên này giống như loại tép riu khiến anh không tài nào nhớ nổi này.
Người đàn ông cầm di động về phòng, video trên điện thoại bên cạnh chiếc gối không ngừng phát đi phát lại, anh dựa vào vài ba câu nói của cô lúc phỏng vấn, cứ thế mở to mắt chịu đựng cả một đêm.
**
Giang Thứ chịu đựng cả một đêm, hotsearch của Ôn Ngưng cũng duy trì cả đêm, đến sáng hôm sau, toàn bộ người trong Giang thị cũng đều thảo luận---
"Mấy người xem hotsearch tối qua chưa? Bây giờ cô gái nhỏ vừa xinh đẹp vừa đáng thương như này thật đúng là hiếm thấy, cũng không biết vị bạn trai kia của cô ấy là thần thánh phương nào, lại có thể khiến cho cô cam tâm tình nguyện làm đến mức này."
"Tôi nói nhỏ một câu, có người bên lễ tân nói, hình như cô gái trong video đó trước kia đã từng tới công ty chúng ta, nói là đưa cơm cho Giang tổng..."
"Cmn, sợ hãi... Tình nhân ư? Hay là... phu nhân?"
"Cũng không phải chứ? Nghe nói ngày đó cô ấy đến ăn mặc vô cùng mộc mạc, quần áo cũ giống như mặc rất nhiều năm, giặt đến mức bạc phếch, cho dù là tình nhân hay là phu nhân, là người phụ nữ của Giang tổng, sao có thể nghèo thành như vậy..."
"Đúng vậy, tôi xem có người trên mạng mò ra được tên, nói là tên Ôn Ngưng... Nếu như có quan hệ với Giang tổng của chúng ta, sao có thể chưa từng nghe qua tên chứ..."
"Tin mới nhất! Nghe nói đó là giúp việc trẻ trong nhà, lúc trước ngay cả văn phòng tổng giám đốc cũng không thể đi lên, còn bị em gái của Trần tổng cướp đồ giữa đường, cầm cơm đi lên