Chương 53
Tiếng cười nói quen thuộc của các thành viên đoàn phim cuối hành lang càng ngày càng gần, Ôn Ngưng bị nhốt trong lồng ngực Giang Thứ, tim đập cực nhanh, hiện giờ quan hệ của cô và Giang Thứ vi diệu đến mức khó giải thích, căn bản cô không dám tưởng tượng tình hình như vậy nếu bị người ngoài nhìn vào nên làm gì bây giờ.
“Anh đi vào, nhanh lên đi Giang Thứ.” Ôn Ngưng gấp đến độ thúc giục anh.
Giang Thứ không nhanh không chậm cong môi cười: “Em hôn anh một cái, nhanh lên chút.”
Lòng bàn tay Ôn Ngưng dán trên ngực anh, lại đẩy hai cái, nhưng mà sức lực hai người chênh nhau quá xa, Giang Thứ gần như không chút nhúc nhích, ngược lại còn cúi đầu bật cười.
Cô gái nhỏ bất giác phồng má, hạ quyết tâm, hai tay kéo lấy cổ áo anh, hung dữ cắn một cái lên xương quai xanh.
Người đàn ông “Shhh” một tiếng, rũ mắt nhìn vào chỗ xương quai xanh của mình, còn mơ hồ thấy vệt nước và dấu răng, nghiêng đầu, sắp giận đến bật cười: “Ngưng Ngưng chúng ta có lá gan thật lớn.”
Người quen biết ở cửa thang máy đã tốp ba tốp năm đi vào chỗ rẽ hành lang, lúc nói chuyện với nhau âm thanh đã lọt vào tai rõ ràng hơn.
Ôn Ngưng buông miệng, nhịp tim đập càng nhanh hơn, còn chưa kịp nhớ bản thân vừa mới làm cái gì, giây tiếp theo, trời đất quay cuồng, Giang Thứ hơi cong người, bế cô lên khiêng trên đầu vai.
Một tay người đàn ông cầm thẻ phòng dán lên khóa cửa, động tác quẹt thẻ phòng nhanh chóng không câu giờ, Ôn Ngưng còn chưa phản ứng kịp đã bị vác vào phòng.
Khi khóa cửa cạch một tiếng đóng lại, rốt cuộc cô cũng thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi an tâm mới phát hiện bản thân bị Giang Thứ đặt trên huyền quan của căn phòng.
Hiện giờ trời còn chưa ấm lại, địa điểm đoàn phim quay lại ở đỉnh núi, cao hơn so với mặt nước biển, nhiệt độ thấp, trong mỗi trang phục diễn của diễn viên đều có không ít quần áo giữ nhiệt, miếng dán giữ nhiệt dán toàn thân, cộng thêm tầng tầng lớp lớp áo lụa cổ trang dày nặng rườm rà, trọng lượng cả người tăng lên không ít.
Tuy rằng dáng người Ôn Ngưng nhỏ xinh nhưng mặc nhiều như vậy, muốn bế lên vẫn có chút khó khăn, ít nhất sáng nay khi diễn cùng Tiêu Khuynh, anh ta thử rất nhiều lần cũng chưa thể thành công.
Lúc nghỉ ngơi, Vương Thanh ám chỉ đâm chọc vài lần, nói Tiêu Khuynh chính là gà bệnh, không khác gì phế vật.
Tuy nói như vậy, nhưng trên mặt Ôn Ngưng ít nhiều vẫn không nén được chút tức giận, trong lòng nghĩ có phải cũng nên học giảm béo như những nghệ sĩ khác hay không, nhưng cô nào ngờ được, Giang Thứ mặt không đỏ tim không đập nhanh dễ dàng khiêng cô vào phòng xong ghé vào trước mặt cô, vừa kiên nhẫn cẩn thận sửa lại quần áo trên người cô mới bị lộn xộn trong lúc lôi kéo, vừa nói: “Mặc cái đồ gì đây, một lớp lại một lớp, mặc như vậy còn nhẹ thế, trên người nửa lạng thịt cũng không có.”
Anh vừa nói, bàn tay cũng tự nhiên mà tìm đến bên hông cô.
Đôi mắt hạnh của Ôn Ngưng to tròn, nhấc chân đẩy anh ra: “Anh giở trò lưu manh gì thế.”
Giang Thứ mặt không đổi sắc, ý cười trên khóe môi cũng chưa giấu đi, kéo cổ áo, lộ ra nơi mới bị cô cắn: “Chính em nhìn xem, ai giở trò lưu manh, có bản lĩnh em cũng cho anh cắn một cái nhé?”
Đôi tay Ôn Ngưng lập tức nắm chặt cổ áo mình, hai mắt phòng bị, cực kỳ cảnh giác, trước mặt chính là con sói.
Giang Thứ liếm liếm môi: “Anh không cắn, không nhẫn tâm được như em, hay là hôn chút? Chạm thôi cũng được.”
Ôn Ngưng: …
Sói đói vẫn là sói.
Ôn Ngưng trừng mắt nhìn anh, thấy Giang Thứ thay cô sửa áo, hai tay tự giác buông xuống.
Động tác tự nhiên mà tháo đôi giày đạo cụ không lớn vừa chân, khom lưng lấy đôi dép lê mềm mại từ trên kệ giày thay cho cô.
Ôn Ngưng quét mắt, mày hơi nhăn lại, từ trước đến nay cô luôn tiết kiệm, ở khách sạn luôn dùng tạm đồ một lần, mặc dù lúc trước khi ở Ngự Kiền Loan cũng không thể tự mình đặt mua quá nhiều đồ dùng sinh hoạt, hơn nữa trái tim thiếu nữ không hồng không vui, vừa nhìn đã biết không phải Vương Thanh mua, có thể mua nó chỉ có thể là vị thẳng nam trước mắt này.
Đây là khẩu vị thẩm mỹ nhất quán của anh.
Lại nhớ ban nãy khi anh vào cửa lộ ra sự thành thục, Ôn Ngưng cắn môi, hận không thể đá anh một cước: “Lúc trước anh từng vào phòng rồi?!”
Giang Thứ không ngẩng đầu, đang cởi tất cho cô, giọng nói trầm thấp “Ừm” một tiếng, anh không dám nói, khi cô không trở về, anh còn ở trên giường cô ngủ mấy đêm.
“Anh lấy đâu ra thẻ phòng hả!”
“Còn có thể lấy từ đâu.” Anh nhướng mày, có hơi không nhịn được cười, trong giọng nói mang theo vẻ đương nhiên.
Ôn Ngưng trừng mắt liếc nhìn anh, cô cũng sắp quên khách sạn này vẫn trên danh nghĩa của anh, anh muốn thẻ phòng có gì mà khó.
Mặc dù khách sạn này không phải của anh, cho dù là trộm hay là cướp, anh khốn nhà anh có chỗ nào bớt làm chuyện thất đức đâu.
Cô cũng không biết chịu bao lần thua thiệt từ anh.
Giang Thứ thừa dịp cô phân tâm, cởi toàn bộ hai bên tất của cô, nắm bàn chân trắng trẻo non mịn trong lòng bàn tay, anh không nhịn được, vuốt ve một hồi.
Nhịp tim Ôn Ngưng bất giác hụt một nhịp, giọng nói nũng nịu: “Có mùi…”
Cô quay phim cả ngày đó…
“Sao có thể chứ.” Nhưng mà cô nào ngờ đến, tay biến thái trước mặt cũng chưa chịu buông ra, biểu cảm lười biếng trực tiếp nắm chân nâng lên mũi ngửi ngửi: “Bảo bối của anh trước nay đều thơm ngát mùi sữa, anh còn muốn cắn miếng.”
“Biến thái!” Ôn Ngưng bị lời anh nói khiến mặt đỏ tai hồng, vội vàng thu chân lại, “Anh buông tay!”
“Đi giày vào giúp em.” Giang Thứ rất có dáng vẻ trêu đùa, “Em có phải muốn nói, còn không buông ra thì gọi người? Em gọi đi, vừa hay, nhân cơ hội này, chúng ta nói rõ quan hệ cho mọi người biết, anh đỡ phải không có chuyện gì cũng bị em giấu đi, che che giấu giấu, chúng ta cũng không phải yêu đương vụng trộm.”
Đùa cái gì vậy, anh là thái tử gia Hàn Thanh, có lúc nào chịu đựng cảm giác vô cùng nhục nhã không được lộ diện không được để người khác thấy này.
Ôn Ngưng đi giày xong, vội vàng nhảy xuống huyền quan, trốn vào trong phòng, “Yêu đương vụng trộm cái gì, chúng ta chả có quan hệ gì hết.”
Giang Thứ nhướng mày, lắc đầu thở dài, còn không phải sao, lĩnh quyển sổ nhỏ kia, hiện giờ hai người một xíu quan hệ cũng không có. Ôn Ngưng vẫn luôn không nói gì, anh đường đường chính chính là đàn ông, bây giờ đến tình nhân