Chương 59
Ôn Ngưng cúi đầu nhìn thức ăn trên bàn, nhất định phải thừa nhận, những món này quả thực đều hợp khẩu vị của cô.
Cô không phải là người hay bắt bẻ, trước kia quen ăn nhờ ở đậu, có thể ăn no đã khó, rất ít khi có cơ hội lựa chọn, dần dần cô giấu hết cảm xúc của mình, yêu thích và chán ghét đều ít khi biểu đạt ra ngoài.
Nhưng nói thế nào thì vẫn là cô gái nhỏ bình thường, cho dù tính cách hiền lành cũng sẽ có thứ thiên vị, có thứ mình thích, chỉ là cô không nghĩ tới, bây giờ Giang Thứ lại có thể biết rõ ràng như vậy.
Cô ngẩng đầu lên nhìn anh, rồi lại cúi đầu nhìn món ăn.
Giang Thứ ôm bát mì gói của mình, không tính là ưu nhã uống vài ngụm nước canh, đời này lần đầu tiên anh ăn mì gói, cực kỳ nể mặt Ôn Ngưng ăn sạch sẽ, đến giọt canh cũng không thừa.
Người đàn ông ăn xong, thuận tay rút giấy lau miệng, động tác tay không đẹp, ánh mắt không ngừng nhìn chằm chằm Ôn Ngưng, sau một lúc lâu mới nói ra hai chữ: “Thật tốt.”
“Hử?” Ôn Ngưng không nghe rõ, đôi mắt hạnh to tròn chớp chớp: “Cái gì?”
Dường như cô nghe thấy anh nói “Thật tốt”?
Ôn Ngưng nhìn bát mì sạch sẽ, khóe môi không nhịn được hơi cong lên: “Anh nói mỳ hả? Chỉ là mì gói bình thường thôi, đun nước nóng rồi cho thêm gia vị vào là được…”
Cô nói xong lời cuối cùng, giọng nói yếu dần, cô cảm giác được ánh mắt Giang Thứ dần tối đi.
Giang Thứ nghe cô nói xong, cong khóe môi, trong nụ cười có chút mệt mỏi rồi lại cực kỳ thỏa mãn: “Anh nói cảm giác này thật tốt.”
“Ngồi yên tĩnh đối diện với em, ăn món ăn do chính tay em làm, ăn no vừa ngẩng đầu là có thể thấy em.” Giang Thứ nói rất nghiêm túc.
Loại cảm giác ấm áp này đến nay anh lớn như vậy cũng rất ít khi có thể cảm nhận được.
Xuất thân anh như vậy, xác định từ khi bắt đầu đã không thể sống cuộc đời quá bình thường.
Trưởng bối nhà họ Giang bận rộn công việc, từ khi anh có ký ức, ở xung quanh chăm sóc anh đều là bảo mẫu người hầu, tình thân vốn mờ nhạt, gia đình bình thường rất dễ dàng được bố mẹ quan tâm, đối với anh mà nói đều coi là xa xỉ, sau này tình tình bố thay đổi lớn, giữa bố mẹ xuất hiện ngăn cách cực lớn, rất nhiều thứ đối với anh mà nói càng mong muốn mà càng không thể thành thật.
Sau này gặp người trên thương trường càng buồn cười hơn, xã giao đơn giản vì lợi ích, trên mặt mỗi người đều viết tính kế và được mất.
Chỉ có ơi chỗ này của Ôn Ngưng, trạng thái toàn bộ cơ thể anh mới được thả lỏng, không pha trộn bất kỳ cảm xúc lung tung nào.
Mười mấy năm, cô vẫn giống như lúc nhỏ, người con gái duy nhất có thể khiến anh cảm thấy giải thoát và ấm áp.
Cho dù giờ phút này cô không muốn tha thứ không muốn tiếp nhận anh, anh cũng cảm thấy chỉ cần ở chung một chỗ với cô, cuộc sống đều có hy vọng.
Ôn Ngưng bị anh nhìn chằm chằm có chút mất tự nhiên, thìa trong tay cầm lên rồi lại buông xuống.
Giang Thứ nhướng mày: “Không hợp khẩu vị?”
Người đàn ông nhìn cô, động tác tự nhiên gắp thêm cho cô mấy đũa: “Không phải em thích ăn cái này nhất sao?”
Đầu nhỏ Ôn Ngưng cúi thấp: “Ngày mai còn phải đóng phim, ăn đêm quá nhiều dễ bị sưng mặt, có thể nhìn thấy rõ trong ống kính.”
Giang Thứ cười khẽ một tiếng đứng dậy, biết cô bị bản thân nhìn chằm chằm khó chịu, cũng không định nhiệt tình ghé trước mặt cô làm lỡ việc ăn của cô, khi đi qua bên cạnh cô, vẫn không nhịn được duỗi tay xoa đỉnh đầu cô: “Đúng vậy, Ngưng Ngưng chúng ta trưởng thành rồi, là nữ minh tinh, cái gì cũng phải chú ý chút.”
Ôn Ngưng không hé răng, Giang Thứ dù rời khỏi sofa nhỏ nhưng cũng không có ý định rời đi.
Anh lười biếng dựa trước tủ quần áo: “Ăn nhiều một chút, không đáng ngại.” Khi anh nói, ánh mắt không có mục tiêu quan sát cả căn phòng này, ánh mắt liếc đến băng từ cũ đặt trên tủ đầu giường của cô.
Người đàn ông không chút để tâm đi qua, tiện tay cầm lên xem, hình ảnh trên băng từ theo thời gian đã lâu mà mơ hồ khó nhìn, nhưng anh vẫn liếc mắt một cái là có thể nhìn ra: “Chu Phỉ Phỉ? A, em cũng thích kiểu hoài cổ hả, cũng là người của thời đại nào rồi…”
Ngoài miệng Ôn Ngưng nói sợ bị sưng nhưng cuối cùng vẫn đánh không lại sức hấp dẫn của đồ ăn ngon, Giang Thứ nói xong câu không đáng ngại, cô liền không khỏi yên lòng bắt đầu ăn, lúc hai hai má căng phồng, giọng nói cũng có chút hàm hồ: “Hử? Cái gì cơ?”
Biểu cảm Giang Thứ rõ ràng có chút ghen ghét, cả giọng điệu đều trở nên cực kỳ trẻ con, một chút tự giác nên có của đàn ông gần 30 tuổi cũng không có: “Chu Tự Hành đưa cho em? Anh ta đưa đồ thì em đặt ở đầu giường? Tịch thu.’
Ôn Ngưng: ???
Vẻ mặt cô gái nhỏ mông lung quay đầu lại, liếc mắt thấy băng từ anh đang chơi đùa trong tay, lông mày thanh tú lập tức nhíu lại, trong giọng nói chuyện còn mang theo yếu ớt: “Anh trả lại cho tôi! Giang Thứ! Đó là đồ ông nội đưa cho tôi!”
Động tác cất vào túi của Giang Thứ dừng lại, hơi híp mắt nhìn chằm chằm vào poster nhỏ trên băng từ, lại nhìn Ôn Ngưng, như suy tư gì đó đặt lại băng từ trên tủ đầu giường cho cô; “Được được được, trả lại em.”
Giọng nói nũng nịu thế kia làm nũng với anh, anh có thể không nghe cô sao?
“Không ăn?” Giang Thứ thấy cô lau miệng.
“No rồi.”
Nữ minh tính vẫn rất có tình tự giác của nữ minh tinh, Giang Thứ bất đắc dĩ thay cô thu dọn đồ ăn trên bàn, còn tương đối chủ động rửa sạch nồi nấu mì cũng bát lúc trước.
Trước kia anh nào đã trải qua những việc nặng đó, trong nhà có rất nhiều người giúp anh làm, người đàn ông này đơn giản là không muốn đi, lại sợ bị cô đuổi, nghĩ mọi cách tìm việc làm ăn vạ trong phòng này.
Sau khi Giang Thứ rửa xong, lại