Chương 73
Tất cả mọi người ở bệnh viện tư nhân dường như đã được báo cho biết đầu tiên rằng Giang tổng lộ tẩy rồi, còn báo thêm một chút tình hình thực tế nữa.
Tuy Ôn Ngưng trưng ra một bộ mặt đáng ghét trước mặt Giang Thứ, cố ý hành hạ anh một lần nhưng vẫn quan tâm tới tình trạng sức khỏe của anh.
Lúc ấy ở bên ngoài đống gạch vụn, tiếng nói Giang Thứ nhỏ tới mức không thể nghe được, tình hình càng về sau càng hoàn toàn im hơi lặng tiếng, mọi thứ vẫn rành rành trước mắt cô như cũ, có lẽ cả đời này cô cũng không thể quên được.
Lúc ấy cô gái nhỏ ngồi chồm hỗm ở bên cạnh đống gạch vụn, khóc lóc đến mức không thành tiếng, người ngoài khuyên thế nào, kéo thế nào cũng không chịu đi, cái loại sợ hãi và đau đớn tới cực điểm này đã mạnh mẽ khắc sâu vào trong trí óc cô.
Dù hai người cãi nhau ầm ĩ, Ôn Ngưng vẫn không thể lấy sức khỏe của anh ra nói đùa, chẳng qua buổi sáng chỉ ăn cay một chút, rồi lập tức thu tay lại, trên mặt vẫn còn tức giận, không muốn ở cùng anh. Vừa ra khỏi cửa phòng bệnh thì lập tức cho má Từ đưa thức ăn dinh dưỡng đi vào.
Ông Ngưng còn đặc biệt đi đến phòng làm việc của bác sĩ.
Lúc vào cửa, dường như tất cả thầy thuốc và y tá đều đứng dậy tập thể, rõ ràng cô đã nhận ra không khí ngưng đọng lại. Có lẽ trong lòng cũng rõ ràng, lúc này mọi người trong phòng làm việc chỉnh tề ngay ngắn như vậy, chắc hẳn trước đó vài phút vẫn còn đang lén lút bàn tán xôn xao.
Ôn Ngưng không phải là người không hiểu rõ phải trái, huống hồ từ nhỏ cô lớn lên trong sự bắt nạt nên cũng hiểu được và đồng cảm, chưa bao giờ từng chủ động ức hiếp người khác, hiếm khi tức giận với người ngoài, lại càng không bày ra dáng vẻ tự cao tự đại kia.
Nội tâm của Ôn Ngưng chỉ là một cô gái nhỏ.
Có lẽ tính tình hung dữ và nũng nịu của đời này đều sử dụng trên người Giang Thứ rồi.
Tuy tất cả mọi người trên dưới bệnh viện đều hợp nhau lừa gạt cô nhưng cuối cùng cũng chỉ do người dưới quyền của Giang Thứ làm việc, không nên dồn oán giận lên đầu bọn họ.
Ôn Ngưng vẫn lễ phép, dịu dàng chào hỏi y như cũ, sau đó ngồi xuống hỏi tỉ mỉ tình trạng sức khỏe của Giang Thứ.
Các bác sĩ và y tá cũng không giả bộ, hoàn toàn báo cáo và phân tích tình hình gần đây cho Ôn Ngưng nghe.
May mà không có chuyện gì lớn, từ nhỏ đến lớn số mạng của Giang Thứ rất mạnh mẽ, cho nên dù lần này hôn mê rất lâu nhưng ngoại trừ vết thương trên tay, mắt thường có thể nhìn thấy được nó đã đóng vảy ở ngoài da ra thì những chỗ khác hoàn toàn không có vấn đề gì.
Ôn Ngưng thở phào nhẹ nhõm một hơi, sau khi cười nói thì đi đến phòng bệnh.
Trên đường trở về phòng bệnh bỗng nhiên nhớ đến gì đó, Giang Thứ nói chân đau, tay đau, xương cốt cả người đều đau, hoàn toàn là giả à!
Nhờ cô đỡ dậy cũng là giả! Đều là vì muốn ăn đậu hủ của cô!
Ngay cả... ngay cả làm cái kia hơn hai giờ! Cũng đều là do giả vờ đáng thương khiến cô đau lòng, vì vậy mới thuận lợi!!
Dọc đường đi, Ôn Ngưng càng nghĩ càng giận, lúc trở về phòng làm việc, cả người đã mang theo sát khí.
Nhậm Thiên Cao vẫn chưa kịp đi Châu Phi, đang ở bên cạnh Giang Thứ! Cậu ta đang ở cạnh giường năn nỉ, Giang Thứ lười biếng dựa vào đầu giường, tai trái nghe vào, bay ra tai phải.
Nhìn thấy Ôn Ngừng vào cửa, yết hầu trượt lên trượt xuống, thẳng người dậy.
"Ngưng Ngưng, em không đi à?" Rốt cuộc trên mặt Giang Thứ cũng có chút tươi cười, may mà cô gái nhỏ của anh không nhẫn tâm bỏ anh lại.
Nhậm Thiên Cao thấy thế, lập tức co cẳng chạy, cũng thức thời mà chừa cho bọn họ thế giới hai người.
Cô gái nhỏ cầm trên tay tờ báo cáo kiểm tra sức khỏe của anh, giọng nói nhàn nhạt: "Giang tổng, sức khỏe rất tốt sao?"
Mấy tờ báo cáo bay thẳng tới trước mặt Giang Thứ.
Giang Thứ thành thật nhận lấy, ho nhẹ một tiếng, nghĩ đến tối hôm qua cô nói sói nhỏ gì đó, sợi dây thần kinh ghen tuông bắt đầu nổi lên: "Nếu không tốt thì sau này sao có thể che chở em? Sức khỏe anh tốt, sau này không phải là em được hưởng phúc sao? Ngưng Ngưng, đừng nhìn anh 28, thể lực anh có tốt hay không, chẳng phải em cũng biết rồi sao."
Hiện giờ, trong đầu Giang Thứ chỉ nhớ những từ Nhậm Thiên Cao nói, nào là sói nhỏ, "tuổi trẻ", "thể lực tốt".
Ha ha, bọn họ là cái thá gì chứ, sức khỏe của Giang Thứ anh vô cùng tốt, bày tỏ sự khinh thường sâu sắc đến bọn họ.
Ôn Ngưng bị anh làm tức giận đến mức nghiến chặt răng, đi đến bên cạnh đưa tay nhéo nhéo cánh tay anh, lại nhéo nhéo chân của anh: "Sao nào? Nhanh như vậy mà đã không đau rồi hả?"
Giang Thứ biết không thể giả bộ, rầu rĩ mà "Uhm" một tiếng.
Ôn Ngưng cầm nắm tay nhỏ: "Vậy mà đêm qua anh còn...còn cố ý bắt em giúp anh hơn hai tiếng! Tay em mỏi muốn chết!"
Giang Thứ không dễ gì mới nhịn cười được, bảo