Tiêu Yến trở về căn nhà nhỏ, ở đó có ba mẹ của cô và có cả những kỉ niệm đẹp.
Cánh cổng màu trắng mở ra, bên trong sân nhà ngập đầy những cánh hoa tím biếc.
Có lẽ là chúng bị những cơn gió làm rơi rụng.
Nhớ lại chuyện của mình, cô bật cười thành tiếng, anh giống như cơn gió, còn cô chỉ là cánh hoa nhỏ sao có thể giữ được bước chân anh.
Nếu đã không giữ được vậy thì cứ để mặc theo ý trời, anh và cô không cùng chung một con đường nữa.
Như vậy cũng tốt, ít ra cô đã có thể rời khỏi anh, có thể tìm được lí do để buông bỏ.
Bước chân Tiêu Yến chậm rãi đi vào, giẫm lên những cánh hoa tím mong manh, đoạn tình cảm mà cô dành cho anh cũng chấm hết rồi.
Bắt đầu từ hôm nay, cô sẽ tự do, làm những việc mình thích, sống cuộc sống mà mình muốn.
Không vì ai mà phải cố ý cười, cũng chẳng cần vì ai mà phải rơi nước mắt nữa.
Phía sau lưng vang lên tiếng bước chân khiến Tiêu Yến giật mình quay lại.
Bongs dáng già nua lom có của chú Minh đang chậm chạp đi tới.
Nhìn thấy Tiêu Yến đứng đó, đôi môi già nua ánh lên một chút kinh ngạc, bước lại gần cô, chú Minh nhẹ nhàng hỏi.
"Mợ chủ! Sao mợ lại ở đây?"
"Chú Minh! Con mới phải hỏi chú câu đó."
"Là cậu chủ dặn dò tôi đến đây để dọn dẹp, một tuần hai lần."
Tiêu Yến lặng người mất mấy giây, anh...lại để tâm tới cô như vậy sao? Để tâm tới mức âm thầm sắp xếp cả ngày đến để giúp cô dọn dẹp nhà cửa, nhang khói cho ba cô sao? Thật cảm động! Thế nhưng là đã muộn rồi.
"Cảm ơn chú! Từ nay chú không cần đến nữa, con sẽ sống ở đây và tự mình dọn dẹp mọi thứ!"
"Mợ chủ..."
"Con và anh đã li hôn rồi! Chú đừng gọi con như vậy nữa.
Hơn nữa...Anh ấy cũng đã có người khác!"
"Người khác sao?"
"Dạ! Cô ấy là Jerry, khi nào chú đến biệt thự của anh ấy thì sẽ được gặp!"
"Jerry...Đó là tên của cô chủ nhỏ mà!"
"Cô chủ nhỏ?"
"Mợ chủ! Jerry là tên của Hàn Y Nhã, em họ của cậu chủ đang định cư ở Singapore."
Lại thêm một bí mật khác được hé mở.
Jerry là Hàn Y Nhã, em họ của anh...Vậy mà anh lại nói cô ấy là vị hôn thê của anh.
Anh nói như vậy chỉ để cô đau lòng thôi sao? Nhớ lại ngày hôm đó, anh đem về một bó hoa lưu ly bảo cô cắm vào bình, anh nói là hoa mà Jerry thích, há chẳng phải là anh đang nói dối hay sao? Ha...!thật buồn cười.
"Dù sao thì cũng cảm ơn chú! Chú về đi và không cần đến nữa.
Con sẽ nói lại với anh ấy!"
"Vậy...!Tôi xin phép."
Tiêu Yến đưa chú Minh ra tới cổng rồi cúi đầu chào ông.
Chú Minh nhìn cô gái nhỏ trước mặt, đôi mắt già nua hiện lên một sự bất lực.
Rõ ràng là hai người yêu nhau đến thế, tại sao lại cứ cố chấp làm tổn thương nhau? Để bây giờ kết quả là cả hai người cùng đau.
Tại sao lại không thể cho nhau một cơ hội để tiếp tục bước cùng nhau, như vậy há chẳng phải là tốt hơn hay sao?.
"Mợ chủ, có chuyện này tôi không biết có nên nói hay không!"
"Có gì chú cứ nói!"
"Cậu chủ cậu ấy rất yêu mợ.
Nếu như có thể, chú Minh thật sự rất muốn cậu mợ có thể hạnh phúc bên nhau."
Tiêu Yến không trả lời, chỉ kéo ra một nụ cười bình thản.
Lời của chú Minh cô đều hiểu, chỉ là giữa cô và anh đã có quá nhiều khuất mắt.
Muốn xem như không có chuyện gì để cùng nhau bắt đầu lại, quả thật là làm khó cho cô.
"Chú Minh...Giữa con và anh ấy có lẽ là hết duyên rồi.
Dù sao thì cũng cảm ơn chú!"
Chú Minh