Dưới cơn mưa đêm lành lạnh, Hy Y cứ lầm lũi đi mà chẳng chịu tìm chỗ trú.
Văn Thành cũng bất lực lẽo đẽo đi theo phía sau.
Thề dưới trời mưa rằng sự kiên nhẫn của anh đều đã dành hết cho người con gái này rồi.
Anh kéo tay Hy Y xoay cô lại đối diện với mình.
"Cô điên hả! Không thấy trời đang mưa hay sao?"
"Mặc kệ tôi!"
Đôi mắt người đàn ông nheo lại, thì ra cô đang giận dỗi với anh đó sao? Nhưng anh chỉ hôn cô thôi mà...
"Cô đang giận lẫy tôi?"
"Không có!"
"Rành rành ra đó còn nói không có!"
"Không liên quan!"
"Ài...!Được rồi! Tôi xin lỗi!"
Hy Y không trả lời mà xoay người đi tiếp.
Văn Thành ngẩn người nhìn theo, anh thật sự hết cách rồi. Trước giờ bên cạnh anh chưa từng có phụ nữ, giờ anh biết làm sao mà dỗ cô đây?
"Hy Y! Đừng có giận nữa.
Tôi sẽ chịu trách nhiệm với cô."
"Anh nói cái gì?"
"Tôi sẽ chịu trách nhiệm với cô!"
Hy Y thật sự tức đến mức muốn giết người.
Cô và anh chỉ là hôn một cái thôi mà.
Anh nói như vậy để người khác nghe thấy thì sẽ cho rằng hai người thật sự đã xảy ra chuyện gì đó mờ ám rồi.
"Não anh có vấn đề đúng không? Tôi cần anh chịu trách nhiệm khi nào?"
Đôi mắt Văn Thành có chút đau lòng.
Anh quên mất, cô gái trước mặt này là ai...!Người như anh thì làm sao có thể chạm tới!
"Diệp tiểu thư...!Tôi xin lỗi!"
"Anh...Anh lại làm sao nữa vây?"
"Không sao! Chỉ tự cười bản thân mình mà thôi.
Để tôi đưa cô về, đi một mình nguy hiểm lắm."
Hy Y cảm thấy trong câu nói này có chút gì đó kì lạ.
Tại sao cô cứ có cảm giác hình như là anh ta đang đau lòng thì phải.
Nhưng mà...Cô có nói gì đâu?
Dưới cơn mưa vội vã, hai người cứ như thế, kẻ trước người sau mà bước đi...!Chẳng ai nói với ai lời nào.
Dừng lại trước cánh cổng màu tím, Hy Y xoay người lại, đối diện với Văn Thành.
Nhìn thấy biểu cảm buồn bã của anh, cô thật sự là có chút đau lòng.
"Cảm ơn anh đã đưa tôi về."
"Không có gì! Cô vào nhà đi, tôi cũng đi đây."
"Đợi một lát!"
Hy Y vội vàng mở cổng đi vào trong.
Cô mở cửa vào nhà một lúc rồi đi ra, trong tay cầm theo một chiếc ô.
"Anh cầm đi!"
"Không cần! Dù sao thì cũng đã ướt rồi."
"Cứ cầm lấy! Hôm nào lại mang trả cho tôi."
Văn Thành sững sờ mất mấy giây nhìn cô gái nhỏ.
Cô vừa nói hôm nào lại mang trả cho cô...Là cô vô tình hay là cố ý...
"Tôi vẫn có thể đến tìm cô sao?"
"Anh không...Anh không muốn gặp lại tôi?"
"Vậy còn cô? Cô có muốn gặp lại tôi không?"
"Không muốn...!Nhưng anh nhất định phải trả ô cho tôi!"
Không đợi anh trả lời cô đã vội vàng đóng cổng.
Văn Thành đứng đó ngây người rồi lại bật cười như kẻ ngốc.
Có phải...Cô cố tình để có thể gặp lại anh không?"
Hy Y chạy một mạch vào trong, cánh cửa đã đóng lại nhưng trái tim cô vẫn cứ đập vô cùng mạnh mẽ.
Trong đôi mắt lại nhớ đến vẻ mặt khi anh nói anh sẽ chịu trách nhiệm với cô...!Chẳng hiểu sao trái tim lại cứ thấy vui vẻ đến lạ.
Chỉ là...Cô hy vọng có thể gặp lại anh mà thôi.
Mưa rơi lạnh giá, vậy mà trong lòng hai người họ lại âm thầm nở hoa...
____________
Hàn Thước đậu xe ở cách quán Lưu Ly không xa.
Anh rất đau lòng nhưng cũng không nỡ để cô một mình.
Thôi thì cứ ở đây mà nhìn vậy.
Tiêu Yến lủi thủi đi ra từ trong con hẻm nhỏ.
Quần áo trên người đã hơi thấm ướt vì mưa.
Cô muốn một lần đi trong mưa để xoa dịu những nỗi đau trong lòng mình và cũng muốn khóc cho thoả một lần trong mưa.
Hàn Thước nhìn thấy Tiêu Yến dầm mưa thì trong lòng lại không nỡ.
Anh thở dài, với tay lấy chiếc ô trong xe rồi bước ra ngoài.
Vừa mới cãi nhau với cô xong giờ lại đi che mưa cho cô thì quả thật là có chút...Bỏ đi! Ai bảo anh yêu cô làm gì.
"Em không biết xót cho mình sao?"
Bước chân Tiêu Yến dừng lại, cô nghi ngờ xoay người lại thì bắt gặp ánh