"Đi theo anh..."
Sau khi cẩn thận khoá cửa, Tiêu Yến theo Hàn Thước ra ngoài.
Anh mở cửa cho cô ngồi vào ghế phụ lái rồi bản thân thì đi vòng qua ngồi vào ghế lái.
Chiếc xe lăn bánh rời đi trong sự ngơ ngác nghi ngờ của Tiêu Yến.
Liệu cô có thể tin được người đàn ông này hay không...
"Có muốn mua chút đồ ăn vặt không?"
"Anh muốn đưa tôi đi đâu?"
"Đến nơi sẽ biết."
Dừng lại trước một siêu thị mini, Hàn Thước đi vào trong.
Một lúc sau, anh ôm ra một đống đồ ăn vặt đưa vào trong xe cho Tiêu Yến.
Người phụ nữ của anh...thích ăn vặt.
"Sao...!sao...sao tôi ăn hết?"
"Anh còn sợ không đủ.
Đi thôi!"
Chiếc xe lại tiếp tục lăn bánh.
Hơn bốn mươi phút sau thì dừng lại ở một bãi biển.
Hàn Thước mở cửa bước xuống, rồi lại vòng qua mở cửa cho cô.
"Tới rồi!"
"Tới đây làm gì?"
"Ngắm sao."
Tiêu Yến: "????????????"
Người đàn ông này...!bắt đầu từ lúc nào lại trở nên lãng mạn như vậy chứ? Thật là khiến người ta bất ngờ mà...
Hai người ngồi trên một tảng đá lớn, biển đêm thăm thẳm mênh mông không thấy bờ.
Chỉ le lói ánh đèn của ngọn hải đăng đang dẫn đường cho đoàn tàu đánh cá ngoài khơi xa.
Gió đêm lành lạnh thổi, biển đêm sóng vỗ rì rào, một cảm giác bình yên đến khó tả.
Ánh trăng khuyết một mảnh treo vắt vẻo giữa một nền trời đêm yên ả.
Những chú chim hải âu tung cánh bay lượn trên mặt biển, phía xa xa kia, vài chiếc tàu đánh cá đang trên đường quay về bờ.
"Bình yên thật!"
"Đúng vậy, đúng là rất bình yên."
_____________
Văn Thành và Hy Y cuối cùng cũng tìm được một căn nhà ăn ý.
Không quá sang trọng nhưng cũng không phải là bình thường.
"Văn Thành...Anh ta thật sự là chồng của chị hai tôi sao?"
"Đúng vậy!"
"Vậy anh ta có thật lòng yêu chị ấy không?"
"Yêu rất nhiều...Tình yêu của bọn thật sự là ngược luyến tình thâm."
Anh là người chứng kiến tất cả, đoạn tình cảm đầy nước mắt của bọn họ thật sự là khiến người ta đau lòng.
Hy vọng sau tất cả, hai người sẽ được hạnh phúc cho đến đầu bạc răng long.
"Vậy...còn anh! Anh đã yêu ai chưa?"
Văn Thành quay sang nhìn cô gái nhỏ, gương mặt non nớt này thật là khiến anh càng nhìn càng thấy thích.
Anh mỉm cười nhìn cô, trong đáy mắt toàn là sự vui vẻ.
"Lúc trước thì không...!nhưng bây giờ thì có.
Chỉ là không biết người ta có thích tôi hay không thôi."
"Anh hỏi cô ấy thì sẽ biết ngay thôi."
"Ừm...!Vậy cô có thích tôi không?"
"Có..."
Hy Y xém chút là cắn lưỡi.
Cô bị anh gài rồi...Cái tên chết tiệt này...Đúng là ài...
"Thật sự thích tôi sao?"
"Không có!"
"Rõ ràng cô mới nói có!"
"Anh...Hừ..."
Bạn có biết thế nào là thẹn quá hoá giận không? Hy Y thẹn đến nỗi mặt đỏ tận mang tai, ôm theo một bụng tức mà hung hăng bỏ đi.
Văn Thành đứng đó nhìn theo, trên gương mặt là nụ cười hả hê đầy thỏa mãn.
Chỉ là anh không biết, người phía trước cũng đang thầm mỉm cười.
Văn Thành đuổi theo Hy Y, anh còn cố tình cúi đầu xuống nhìn cô.
"Tôi thích cô!"
"Mặc xác anh."
"Cô thích tôi?"
"Không!"
"Cô nói dối, nếu không thích tôi thì tại sao lại đỏ mặt rồi?"
"Ừ thì thích, tôi thích anh đó, thì sao? Vừa lòng chưa?"
Hy Y thật sự là rất muốn đánh một cái thật mạnh vào cái bản mặt mãn nguyện kia.
Anh thật là...!Thật là...Đáng ghét.
____________
Bên cạnh vườn hoa hồng đỏ, Ưu Tử Lan tỉ mỉ cắt tỉa từng cánh hoa.
Người đàn ông từ trong nhà bước ra, trên tay mang theo một tách sữa nóng đưa cho cô.
"Để anh làm.".
ngôn tình hoàn
Âu Dương Tử giành lấy cây kéo trên tay, anh cẩn thận tỉ mỉ cắt tỉa.
Ưu Tử Lan nhận lấy ly sữa nóng trên tay anh đưa lên miệng uống một ngụm, đôi mắt xinh đẹp dõi theo từng động tác của anh.
Dưới ánh trăng khuyết mờ, trong những làn gió hiu hiu thổi, mái tóc anh hơi rối càng khiến cho anh trở nên thu hút vô cùng.
Ưu Tử Lan mỉm cười, để lộ ra chiếc răng khểnh bé xíu làm cho nụ cười của cô