Ông lão tóc trắng cúi người, từ túi vải bên cạnh móc một hộp gỗ nhỏ tiện tay ném cho Cố Chi Thanh.
"Đây là?" Cố Chi Thanh giơ tay bắt lấy chiếc hộp.
"Một món bảo vật bạn tôi tặng, cậu mở nó ra nhìn thử xem."
Cố Chi Thanh mở hộp ra, nằm trong chiếc hộp chạm khắc hoa văn tinh xảo là hạt châu đỏ thẫm được bọc bằng vải nhung, hạt châu toàn thân óng ánh trong suốt, nhưng dị thường cứng rắn, không giống như đan dược có thể nuốt.
"Lão lớn tuổi rồi, rất nhiều chuyện không còn nhớ rõ. Tôi chỉ nhớ mang máng vật này chỉ hữu dụng đối với linh vật, ngoài nó ra hoàn toàn không biết, ngay cả tên cũng..." Ông vuốt râu mép, lại nắm nắm tóc, lộ ra vẻ mặt khổ não.
" Bách Giáng Châu?"
"Đúng đúng, là tên gọi này! Cậu sao biết được?" Ông lão vỗ bàn, vò loạn đầu tóc bù xù, hoàn toàn chẳng có bộ dáng đứng đắn, hệt như một lão ngoan đồng*.
*Lão Ngoan Đồng là biệt hiệu của Chu Bá Thông - là một nhân vật trong tiểu thuyết "Xạ Điêu Anh Hùng Truyện" của Kim Dung. Ông được mô tả là người có tính tình ngây thơ, hay đùa giỡn như trẻ con. (Từ l"ão ngoan đồng" cũng từ đây mà ra)
Cố Chi Thanh vô cảm giải thích: "Bởi vì nó được khắc trên đó."
Vừa nãy dựa vào phản quang, Cố Chi Thanh đã nhìn thấy hạt châu có kích thước bằng ngón tay út trên đó ba ký tự nhỏ được khắc bằng chữ Hán phồn thể - Bách Giáng Châu.
Ông lão lúng túng nở nụ cười, ngượng ngùng từ túi móc ra hai viên ngọc mỏng manh nói: "Cái này cho cậu, thời điểm đưa rượu cho tôi thì bóp nát nó, tôi sẽ tự xuất hiện. Cái thứ hai này, coi như đền đáp cho cậu."
"Nhưng hạt châu này..." Cố Chi Thanh còn chưa nói xong, trước mặt nào còn cái bóng ông lão.
Chậc, chạy trốn thật nhanh.
Ánh tà dương loang lổ bóng cây, dần tối rừng hoa đào chỉ còn hoa tàn lá rụng, trước mặt còn dư lại vài chén rượu ngã trái ngã phải, gió thổi qua lấy đi nhiệt độ đầu ngón tay. Dù cho trước mắt là khung cảnh tiêu điều, nhưng trái tim Cố Chi Thanh vẫn ấm áp, bởi vì xúc cảm lông xù trên tay anh luôn có thể chữa lành tim anh, như thể lữ khách phiêu bạc tìm được ánh đèn thuộc về chính mình.
"Đi thôi Miểu Di, chúng ta trở về." Cố Chi Thanh tự lẩm bẩm một mình, nhẹ nhàng ôm sát mèo nhỏ đang say ngủ trong tay.
...
Trở về nơi ở tạm thời, Cố Chi Thanh lo lắng không biết nên tắm cho Miểu Di đang ngủ say như thế nào.
Miêu bệ hạ mơ thấy mình bị rơi vào một vò rượu lớn, mèo ta liều mạng duỗi thẳng bốn chân ngăn ngắn, nhưng vì cân nặng nó càng chìm xuống. Mèo ta tiếc nuối nghĩ, nếu bây giờ có thể giảm được phân nửa cân nặng, nó tình nguyện mỗi ngày ăn ít đi hai con cá nhỏ còn hơn!
Cố Chi Thanh chống đầu nằm cạnh Miểu Di, hiếu kỳ nhìn con mèo trên giường, tự hỏi nó mơ thấy gì, đột nhiên làm ra tư thế chúc mừng năm mới*. Sau khi quan sát một lúc, Cố Chi Thanh xấu xa bất ngờ nắm chặt bốn cái móng vuốt của Miểu Di, buộc nó dừng lại động tác.
Trong mộng Miểu Di tan vỡ, tại sao chân nó không thể cử động tựa như bị trói vậy, tại sao trời cao tàn nhẫn lại cướp đoạt quyền lợi giãy dụa của nó! Còn có Đại Ma Vương chết tiệt kia, sao còn chưa tới cứu giá? Chẳng lẽ bởi vì ghét bỏ chính mình ăn nhiều mà muốn bóp chết một tiểu sinh mệnh đáng yêu này hay sao...
Một cảm giác ngột ngạt đánh gãy suy nghĩ lung tung của Miểu Di, nương theo cái hắt hơi, rốt cục Miểu Di đã thoát khỏi giấc mơ khủng khiếp này.
"Tỉnh rồi?" Bên tai vang lên giọng nói trầm ấm quen thuộc, đập vào mi mắt là khuôn mặt tuấn tú của Cố Chi Thanh vì lo lắng mà đang tiến lại gần.
"Meo meo meo meo meo!" Nhà ngươi, nhà ngươi cư nhiên muốn dìm chết trẫm!
Miểu Di tức giận không chỗ phát tiết, giơ móng vuốt định cào cấu trước mặt anh.
Móng thịt nho nhỏ dễ dàng bị Cố Chi Thanh chặn lại cầm trong tay, anh bất đắc dĩ mỉm cười: "Tại sao vừa tỉnh lại liền nổi nóng rồi?"
"Meo meo meo meo meo!" Tại sao? Lẽ nào trong lòng anh không có số B sao!
*Câu gốc 难道你心里没点B数吗!Theo như mình tìm hiểu thì nó mang nghĩa hơi thô tục. "Trong lòng ngươi không có số B sao?" Vốn là ở đông bắc Thiên triều chính là một lời nguyền rủa. Đây là một câu hỏi tu từ, "số" ở đây chỉ cách xử lý sự việc hoặc các biện pháp đối phó để ứng phó với các sự kiện đã xảy ra, và câu hỏi tu từ "không số" có nghĩa là "một số",