Đêm đã khuya, những điều không ngờ mà ông lão nói lại lặng yên mà tới.
Cố Chi Thanh theo dõi chặt chẽ Miểu Di kinh ngạc phát hiện, người trong lòng xuất hiện biến hóa bất khả tư nghị. Con mèo vốn chỉ chiếm một phần nhỏ trên giường dĩ nhiên biến thành một thiếu niên.
Mặc dù thiếu niên thân thể xích lõa, chỉ lộ ra nửa người trên, còn phần dưới thắt lưng tinh tế như ẩn như hiện bị tấm chăn bông miễn cưỡng che lại.
Cố Chi Thanh đưa tay nhẹ nhàng kéo mái tóc dài rải rác của người trong ngực ra sau tai, khuôn mặt trẻ con của cậu cuối cùng cũng xuất hiện trước mặt anh. Nước da trắng nõn y hệt bộ lông trắng trước kia, đôi môi hồng nhuận khẽ hé mở, như đang nói mớ, đôi mắt đẹp cất dấu dưới hàng mi dài, càng chưa kể đến các loại phong tình.
Nếu không phải vì chăm sóc Miểu Di mà anh vẫn luôn duy trì tỉnh táo, giờ khắc này anh nhất định cho rằng mình xuất hiện ảo giác.
Miểu Di trong giấc mơ không biết bên ngoài đang xảy ra chuyện gì, từng đợt ký ức ập đến. Cái người từng xuất hiện mà cậu không thể nhớ tên kia, giờ đây cái tên ấy thỉnh thoảng nhảy vào tâm trí cậu, cậu lại quên danh tự chủ nhân đó là ai, mọi thứ đều rối tung lên.
Cố Chi Thanh vuốt nhẹ đôi lông mày đang cau lại của Miểu Di, người này lại bắt đầu sợ hãi, điều gì đang làm phiền em ấy?
Vừa rồi thiếu niên đột nhiên run lên, dường như bị ác mộng quấn thân, chốc lại thả lỏng, dường như đang nằm mộng đẹp.
Cố Chi Thanh nghiêng người đến gần Miểu Di, cố gắng nghe rõ tiếng nói mớ. Vài cái tên bật ra khỏi miệng, tất cả đều là những cái tên mà anh chưa bao giờ nghe qua. Cố Chi Thanh đợi đã lâu, nhưng Miểu Di vẫn chưa gọi tên anh.
A! Thì ra người anh tâm tâm niệm niệm nguyên cả buổi tối, sướng vui đau buồn trong mộng của người nọ đều không hề liên quan đến anh, chẳng lẽ mình thật sự không lưu lại nửa điểm dấu vết trong lòng cậu sao.
Cố Chi Thanh không thể nghe thêm nữa, anh có nhiều thời gian chậm rãi chờ. Đợi Miểu Di tỉnh lại, tốt nhất nên cho anh một câu trả lời hoàn hảo. Bằng không, anh cũng không biết chính mình mất kiểm soát sẽ làm ra chuyện gì với cậu.
...
Ước chừng qua một lúc lâu, Miểu Di tỉnh dậy mang theo phần ký ức hoàn chỉnh. Cậu dùng một tay chống người ngồi dậy, nhìn xung quanh.
Lại là một nơi xa lạ, cậu không thể phân biệt được đâu là thực và đâu là mơ.
Bên hông truyền tới xúc cảm nói cho cậu biết, chính mình đang bị một người ôm vào trong ngực. Miểu Di ngẩng đầu, cẩn thận tỉ mỉ đánh giá người đàn ông này.
Đôi mắt sâu thẳm u ám của người đàn ông lẳng lặng nhìn cậu, chất chứa cảm tình tối nghĩa không rõ, khiến Miểu Di đoán không ra tâm tình anh. Đôi môi mỏng khiêu gợi nở một nụ cười khi cậu nhìn về phía anh.
Đương Cố Chi Thanh bắt gặp ánh mắt của Miểu Di, mặc dù anh đã tưởng tượng ra dáng vẻ đôi mắt đẹp động lòng người kia, nhưng chân chính nhìn thấy, vẫn không khỏi hô hấp bị kiềm hãm - đôi mắt tím nhiếp hồn đoạt phách, như thể chỉ cần một cái liếc mắt khiến người ta trầm luân trong đó, vạn kiếp bất phục.
Bị ánh mắt vô tội diệu nhân câu dẫn làm trái tim anh ngứa ngáy, để anh nhịn không được muốn đôi mắt sạch sẽ ấy chỉ nhuộm mỗi màu sắc chính mình. Cố Chi Thanh hỏi, "Miểu Miểu, còn nhớ ta là ai không?"
Miểu Di sửng sốt, tại sao một người lại một người không quen biết luôn hỏi cậu câu này, cố tình cậu còn không trả lời được, vấn đề này hành hạ mình cả đêm.
Miểu Di không dám dễ dàng đáp lại, hậu quả của đáp án sai vẫn còn rõ ràng, cậu thực sự sợ hãi. Miểu Di cẩn thận