Lại là một buổi trưa khác, theo lệ thường sau khi Miểu Di bệ hạ cầu thực, bán manh làm nũng với cô hầu gái xong, hài lòng về nơi ở tạm thời, thừa dịp ánh nắng đẹp đánh một giấc.
Ngay khi Miểu Di chuẩn bị tiến vào mộng đẹp, một con côn trùng nhỏ bay đến trên lưng nó, bị cảm giác ngứa làm tỉnh lại, mèo ta buồn bực, đầu tiên dùng đuôi quét sau lưng, con côn trùng chăm chú bới trên người nó, Miểu Di lại dùng chân sau nỗ lực đá văng ra, vẫn vô dụng.
Miểu Di xù lông, nó nhảy dựng lên, dùng sức ưỡn ẹo thân thể, run run bộ lông, muốn rũ bỏ con trùng không có mắt này.
Mèo ta điên cuồng nhún nhảy, con côn trùng nhỏ từ lông nó thoát ra. Tựa như nó không có ý định rời đi, con trùng mở rộng đôi cánh trong suốt, khiêu khích trước mặt Miểu Di 'ong ong' bay loạn.
Con trùng nho nhỏ này, quả thực muốn chết! Bệ hạ bị chọc giận, cong người đánh về phía con vật trước mặt, đáng tiếc vồ hụt. Ngày hôm nay, bản miêu gia ta đây không tin không giết chết mi!
Tức giận Miểu Di cũng không quản việc trốn người nữa, cùng con côn trùng chém giết đến bụi cỏ ở hoa viên, lăn vài vòng trên bãi cỏ, con vật bay lên lầu, theo tường bắt đầu bay cao, Miểu Di căn bản không thể đụng tới.
Hừ, có ưu thế chủng tộc rất giỏi nhỉ, xem bổn đại gia ta. Miểu Di không nổi giận chút nào, theo hoa văn nhô ra trên tường đuổi theo nó.
Cuối cùng trên tấm kính lầu hai, Miểu Di 'bộp' một tiếng, đem con côn trùng đáng ghét này đập chết trên tấm kính.
Miểu Di: Tiểu dạng* này, muốn cùng trẫm đấu, không biết tự lượng sức mình! Nhìn thi thể mình đập bẹp trên kính thủy tinh, nó dương dương tự đắc.
*kiểu như khinh thường, chẳng coi ai vào đâu cả
Tuy nhiên ngay khi đối diện cửa sổ, mèo ta triệt để bị dọa. Ai có thể nói cho nó biết tại sao bên cửa lại có một người đang nhìn nó!!! Xong rồi xong rồi, bất cẩn bị phát hiện, chính mình có phải bị giết chết hay không, đều do con côn trùng chết tiệt kia!!
Cố Chi Thanh, người đồng dạng bị dọa ngu bên trong, vừa ngủ một giấc thức dậy, đột nhiên có tiếng ôn ào từ cửa sổ, anh quay đầu, liền nhìn thấy móng vuốt mèo trắng đặt trên cửa sổ nhà anh.
Miểu Di: ...
Cố Chi Thanh: ...
Cả hai dường như đều bị đóng băng, không có động tác gì, chính là ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, bầu không khí rất xấu hổ.
Lúc này bộ lông Miểu Di có phần lộn xộn, trên đầu có chút vụn cỏ, ánh mặt trời rơi trên bộ lông trắng, dường như toàn bộ con mèo bị vây trong thánh quang, đôi mắt như ngọc thạch lấp lánh đang vô phương ứng đối nhìn anh.
"Meow..." này, Miểu Di phản ứng lại, hướng về Cố Chi Thanh kêu một tiếng, khóe miệng hơi nhếch lên. Nhưng thật ra trái tim mèo con đang tan vỡ.
Cố Chi Thanh trong lòng nhận lấy mười ngàn điểm công kích dữ dội, thanh máu trong nháy mắt toàn bộ trống không, anh không nhìn lầm, con mèo này vừa cười đúng không, thì ra mèo cũng sẽ cười sao, anh cảm thấy có tên siêu cấp manh cầm tiễn đâm vào tim mình. Thì ra mèo cũng có thể manh như thế sao, hay chỉ có nó mới đáng yêu đến vậy.
Cố Chi Thanh đang muốn tiến lên mở cửa, tiếp xúc gần gũi với Miểu Di.
Miểu Di: !!! Anh muốn... lại đây, làm sao bây giờ?
"Meow meow!" Xin chào anh, tạm biệt anh! Miểu Di nhìn Cố Chi Thanh cách nó ngày càng gần, sợ đến nỗi nhảy ra khỏi bệ cửa sổ tháo chạy, nó còn không xác nhận Cố Chi Thanh liệu có thương tổn nó không.
"Ây, chờ chút!" Cố Chi Thanh nhìn cử động của mình làm mèo con dọa chạy, nội tâm ảo não không thôi, mình có xấu vậy sao, tốt xấu gì mình đường đường là đại soái ca đó, nhìn thân ảnh màu trắng của Miểu Di vội vã đào tẩu, Cố Chi Thanh quyết tâm lần sau gặp Miểu Di sẽ không để nó chạy thoát.
Miểu Di trốn thoát thành công vào hoa viên. 'Anh anh anh*', nguy hiểm thật, nguy hiểm thật, lần sau không dám... chạy loạn nữa, quá mạo hiểm, nó còn có thật nhiều cá chưa ăn đây.
(*) Anh anh anh (嘤嘤嘤: Yīng yīng yīng): từ tượng thanh, là tiếng chim kêu.
...
Hôm sau, Cố Chi Thanh mới rời giường xoa mái tóc rối bù của mình, tối qua một đêm anh ngủ không ngon, nhắm mắt lại trong đầu toàn bóng hình chú mèo con đáng yêu kia, tựa như ma chướng, anh lắc lắc đầu, đến phòng vệ sinh rửa mặt xong xuôi, mới dùng bữa sáng.
"Cái kia, dì Trương, mấy ngày nay dì có thấy một con mèo trắng trong sân không?" Cố Chi Thanh vừa ăn vừa làm bộ vô tình hỏi.
"Mèo ư?