Biên tập: R Bê Đê
"Dù cho Lê Chấn đã biến thành tang thi, cậu cũng không nỡ rời khỏi hắn."
Sau khi vượt qua cơn sốt cao, Phương Hoà mở mắt tỉnh dậy, cậu biết cơn sốt cao này chỉ là giai đoạn đầu của việc tiến hoá, càng về sau sẽ càng khó khăn hơn.
Phương Hoà thử nhúc nhích thân thể vô lực, cậu chỉ kịp nhìn sang Lê Chấn nằm bên cạnh mình, cơn đau thấu xương một lần nữa kéo đến, cậu cảm giác như xương cốt toàn thân được tháo ra lắp lại một lần, đau đến chết đi sống lại. Trong lúc mê man hỗn loạn, cậu cảm nhận được một bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve đầu mình.
Động tác an ủi này khiến Phương Hoà an lòng, cũng thoải mái hơn rất nhiều, cậu chờ cơn đau qua đi, tiến hoá cuối cùng cũng kết thúc. Phương Hoà mở mắt ra liền bị tình cảnh trước mắt doạ sợ.
Chỉ thấy Lê Chấn nửa quỳ bên cạnh mình, hai tay chống trên mặt đất, cúi đầu nhìn chăm chăm cậu, sau một lớp kính là đôi mắt lạnh lẽo như băng, trong đôi mắt kia, Phương Hoà không nhìn ra được bất cứ tình cảm nào, giống như một cái áo tù lặng sóng.
Meo, Lê Chấn có phải bị bệnh độc kiểm soát trong lúc cậu hôn mê rồi phải không?
Phương Hoà đột nhiên vọt lên, với cái thân thể mèo con này có khi một miếng là bị Lê Chấn ăn sạch.
Tuy rằng Phương Hoà cảm thấy mình trở nên nhanh hơn trước rồi nhưng Lê Chấn vẫn nhanh hơn cậu, một cánh tay giữ lấy thân thể Phương Hoà không cho cậu nhảy lên.
Phương Hoà ra sức giãy giụa, theo lý thuyết thì sau khi tiến hoá cậu sẽ có dị năng, nhưng Phương Hoà lại không cảm thấy cơ thể tràn trề sức mạnh như kiếp trước. Chẳng lẽ trở thành mèo nên cậu chỉ có thể vượt qua được sự khống chế của virus nhưng lại không kích phát dị năng?
Hiện tại Phương Hoà không có bất kì nguồn sức mạnh có thể phản kháng nào, thân mèo cứ như vậy bị Lê Chấn nắm lấy. Mặc dù trong lúc hắn thi biến cậu không nỡ rời khỏi hắn nhưng Phương Hoà cũng phải tự bảo vệ bản thân nếu như con sen nhà mình mất hết lí trí.
Khi trong đầu Phương Hoà nảy ra suy nghĩ chạy trốn thì xung quanh cậu cũng có biến đổi. Phương Hoà biến mất tại chỗ rồi lại xuất hiện ở một không gian xa lạ.
Phương Hoà bị chuyện vừa xảy ra doạ sợ, cả thân mèo cong lên, móng vuốt cũng lộ ra ngoài, đôi mắt mèo xanh thẳm cảnh giác nhìn mọi thứ xung quanh.
Xung quanh nơi này đều là một vùng đất hoang dã xa lạ, không chờ cậu xem đây là nơi nào thì Lê Chấn cũng xuất hiện, hắn đứng bên cạnh cậu, một lần nữa bắt lấy mèo con.
Phương Hoà cố gắng hết sức muốn thoát ra nhưng không thể nào làm được. Lúc cậu nghĩ là mình sẽ bị Lê Chấn bẻ gãy cổ sau đó nhét vào miệng ăn sống thì hắn lại không làm vậy, hắn đưa tay vuốt vuốt phần lông dựng lên trên lưng Phương Hoà. Vào khoảnh khắc ấy, Phương Hoà cảm nhận được bàn tay không có chút hơi ấm lại lộ đầy vẻ trấn an.
Phương Hoà sửng sốt một chút. Tiếp theo đó tay Lê Chấn di chuyển tới cổ cậu, nhẹ nhàng gãi cằm rồi lại sờ sờ móng vuốt nhỏ, cuối cùng bế cậu lên.
"Meo?" Phương Hoà không tự chủ được mà vẫy đuôi kêu một tiếng, cậu quay người nhìn Lê Chấn, hắn đang vuốt lông cho cậu, nhìn hắn một lúc cậu thấy thanh tĩnh lại, cậu thấy nghi ngờ đến cuối cùng là Lê Chân đang bị bệnh độc kiểm soát hay không.
Nếu là người bình thường thì khi thấy bản thân đột nhiên biến mất rồi lại xuất hiện ở một chỗ xa lạ thì chắc chắn phải có phản ứng, đã là con người thì cũng sẽ sợ hãi.
Thế nhưng ánh mắt của Lê Chấn bây giờ giống như một viên ngọc đen không hề có cảm xúc gì, hắn chỉ chăm chú vuốt lông cho Phương Hoà.
Nhưng mà nếu Lê Chấn đang hoàn toàn bị tang thi hoá thì sao hắn không bẻ gãy cổ cậu rồi ăn luôn? Bản năng của loại quái vật này không phải uống máu ăn thịt sinh vật sống sao?
Càng lạ hơn là nhịp điệu vuốt ve của Lê Chấn vẫn như trước kia, không có bất kì thay đổi nào.
Vuốt mèo của Phương Hoà quơ vào tay Lê Chấn hai cái, cậu nhìn hắn kêu meo meo. Nếu con sen nhà mình có ý thức thì chắc chắn sẽ đáp lời mình. Phương Hoà tình nguyện tin tưởng trên đời vẫn còn Lê Chấn giữ được ý thức sau khi biến thành tang thi, chuyện mà trước giờ chưa từng xảy ra.
Đáng tiếc là Lê Chấn vẫn chỉ vuốt lông cho cậu mà không đáp tiếng nào.
Phương Hoà khổ sở muốn che mặt, bây giờ