Biên tập : R Bê Đê
"Trên khoảng đất rộng ấy nuối vô số gà vịt, Phương Hoà không nhịn được cười tít mắt..."
Hình thức tấn công tang thi của Lê Chấn là dùng một sức mạnh vô hình trong chớp mắt có thể đấy tang thi ra xa, tang thi biến dị này công kích mấy lần đều không đến gần được hắn.
Mặc dù chỉ có cả hai bọn họ có thể gây thương tích cho tang thi tiến hoá này nhưng cả cậu và Lê Chấn đều đánh vào chỗ hiểm, tang thi này không có dấu hiệu sẽ rơi vào thế hạ phomg, không thấy bị thương đã đành, mà càng đánh trúng nó, nó càng hung hăng, hết lần này tới lần khác nhào về phía Lê Chấn.
Tang thi này sợ rằng là tang thi cấp thấp rồi từ từ tiến hoá trở thành tang thi tiến hoá cấp 1, không phải loại Lê Chấn có thể một phát xé thành hai nửa nữa.
Phương Hoà không biết mình có phải bị ảo giác không, cậu thấy hình như Lê Chấn không dùng hết sức, lần nào đánh cũng không nhắm trúng đầu tang thi, rõ ràng đây mới là nhược điểm của nó. Cậu nhìn dáng vẻ Lê Chấn, càng thấy hắn giống như lấy con tang thi này làm bao cát để luyện tập vậy.
Phương Hoà dừng tấn công, nhảy lên tường rào.
Cái đầu tang thi ngốc nghếch của Lê Chấn nghĩ được nhiều vậy? Phương Hoà ngồi xổm một bên trên tường theo dõi.
Phương Hoà ngồi trên đó một lúc lâu mới thấy con tang thi kia thật sự không để ý tới cậu, cũng không nhìn thấy cậu, nó vẫn luôn nhào tới tấn công Lê Chấn. Cậu phe phẩy đuôi, xem ra sức hấp dẫn từ sức mạnh của Lê Chấn còn nguy hiểm hơn vật sống là cậu.
Nhìn một lúc thì Phương Hoà như hiểu tại sao Lê Chấn lại tấn công một cách chậm rãi như vậy, con tang thi này nhào tới Lê Chấn đều giống như chiêu thức rõ ràng, có thể khi còn là người nó có luyện võ, biến thành tang thi vẫn nhớ một chút.
Lê Chấn và tang thi này đánh một lúc thì hắn thấy chẳng có nghĩa lí gì, dù tang thi động tác mạch lạc nhưng vẫn rất cứng ngắc, đánh một hồi mà nó chỉ dùng được mấy chiêu, cuối cùng Lê Chấn ở giữa không trung vung tay, con tang thi tiến hoá lập tức bị bắn lên tường, sau đó vung tay xuống đầu con tang thi, đi đời nhà ma.
Phương Hoà chờ Lê Chấn gạt máu thịt xung quanh ra mới nhảy xuống tìm tinh hạch, quả thật là tinh hạch cấp 1, nhìn tay Lê Chấn đụng tới tinh hạch, tinh hạch lại giống như nước tan vào không gian. Phương Hoà có chút tiếc nuối, thế nhưng như vậy cũng được tính là Lê Chấn luyện hoá hấp thu, không biết chừng hắn còn có thể tăng cấp.
Vừa nghĩ tới không gian, cậu lại lòng đau như cắt nhớ ra dòng suối bị cái hồ thay thế.
Phương Hoà mong chờ nhìn luồng suối mạnh của tinh hạch cấp 1 hòa tan vào nước hồ, nhưng lại tiếc nuối phát hiện một viên tinh hạch này đổ xuống hồ còn không làm mặt nước gợn sóng, cứ như vậy lặng lẽ chảy vào trong hồ, nước hồ cũng không trở nên trong veo như dòng suối, Phương Hoà quá là âu sầu.
Nhưng mà dù gì thì cũng bị nước hồ hoà tan, Phương Hoà tràn đầy niềm tin nghĩ chỉ cần cậu kiếm đủ tinh hạch rót vào hồ thì sẽ có một ngày cậu biến nước hồ trở nên trong veo như dòng suối, nghĩ tới thời điểm nước hồ trong suốt, tràn trề sức mạnh, Lê Chấn xuống tắm một cái có khi biến lại thành người luôn ấy chứ.
Hiện thực tàn khốc, Phương Hoà nhìn hồ nước to oạch trong không gian đưa vuốt che mặt, nhưng họ phải kiếm bao nhiêu tinh hạch mới đủ đây?
Phương Hoà xốc lại tinh thần ngay, ít ra thì cũng đã tìm ra hướng giải quyết, ở mạt thế còn sợ không đủ tang thi để gϊếŧ sao?
Một mèo một người đi vào nông gia nhạc, bên trong là một mớ hỗn độn, các thi thể không lành lặn ngổn ngang khắp nơi.
Có khi là của người, có khi lại là tang thi vì màu máu vương vãi trên đất không giống nhau. Có những thi thể bị cụt tay cụt chân, tang thi còn thảm hơn, rất nhiều con không có đầu, có lẽ bị con tang thi tiến hoá kia ăn luôn, đầu là nơi cội nguồn sức mạnh của tang thi mà.
Phương Hoà nhìn xung quanh, một nhà hàng nông gia nhạc lớn như vậy lượng khách chắc chắn không ít, chưa kể nhân viên, ít nhất cũng phải có mấy chục người, thế nhưng Phương Hoà phát hiện trừ những thi thể trên đất này cũng chỉ còn con tang thi Lê Chấn gϊếŧ khi nãy.
Tận thế chính là tàn khốc như vậy, cả nhân loại số nhiều biến thành tang thi ăn thịt uống máu, một số ít khác may mắn hơn sẽ biến thành những dị năng giả có khả năng tiêu diệt tang thi, còn lại là người bình thường nếu xui thì chính là trở thành đồ ăn cho tang thi.
Phương Hoà cảm thán một hồi, quyết định đi xem nhà hàng này có dự trữ đồ ăn thức uống gì không thì thấy mắt Lê Chấn hằn lên tia máu đỏ ngầu, nhìn chằm chằm về phía sân sau.
Phương Hoà hơi xoay đầu, tuy rằng mắt Lê Chấn rất đỏ nhưng cậu nhận ra hắn không bị bản năng thèm ăn của tang thi khống chế. Vậy xem ra lúc trước hấp thụ sức mạnh của tang thi tiến hoá rất có lợi cho Lê Chấn.
Phương Hoà nghĩ, mắt Lê Chấn đỏ lên chứng tỏ ở sân sau có người hoặc thứ gì đó, Phương Hoà từ trên người Lê Chấn nhảy xuống, sau khi xuyên qua rào chắn của nông gia nhạc thì cậu kinh ngạc nhìn khoảng sân lớn trước mắt.
Trên khoảng đất rộng ấy nuối vô số gà vịt, Phương Hoà không nhịn được cười tít mắt, một cái mặt mèo mà lai cười tít mắt không cần nghĩ cũng biết sẽ ngốc nghếch đáng yêu đến mức nào.
Dáng vẻ này của cậu khiến Lê Chấn khẽ cử động mi tâm, chỉ có Phương Hoà từ đầu chỉ chú ý tới đàn gà vịt nên không biết thôi.
Nhà hàng này xem ra rất tốt đó, đồ ăn