Biên tập: R Bê Đê
"... chồng cô đã chết, em trai cô chờ đợi cũng biến thành tang thi..."
Phương Hoà cọ cọ Lê Chấn, cậu không rõ có bao nhiêu xăng nhưng nhìn thùng xe dài mười mấy mét, chắc chắn không ít hơn hai mươi tấn đâu.
Lúc đầu Phương Hoà lo lắng thùng xe bị thủng, xăng sẽ chảy ra ngoài nhưng toà nhà hạt đào này có thể giữ nguyên trạng thái của vật bị mang vào, không đơn thuần chỉ là giữ cho rau củ quả tươi mới, thời gian trong toà nhà giống như bị đóng băng lại, hai xe chở xăng cũng vậy. Phương Hoà nghĩ nếu bọn họ không có ý lấy xăng ra thì nó vẫn giữ nguyên trạng thái như này.
Sau khi Phương Hoà xác định không gian không có chuyện gì thì đi ra, bây giờ quan trọng vẫn là tìm chị gái của Lê Chấn và cả đàn em tang thi trên nóc xe cần nguỵ trang nữa, hơn nữa phải cho nó ăn no, tang thì thì tang thi, không lẽ tang thi còn có bụng không đáy, chỉ cần ăn no sẽ không gặp ai cũng cắn.
Đường đi tới tỉnh nhỏ quê của Lê Chấn dễ đi hơn nội thành rất nhiều, không có quá nhiều vật cản hay xóc nảy.
Lê Chấn lái xe, còn Phương Hoà nhoài người qua bên cửa sổ cạnh ghế lái, ấn nút mở cửa sổ, tang thi kia vẫn luôn bám vào nóc xe, Phương Hoà thò đầu ra ngoài, bắt đầu ném đồ lên.
Con tang thi kia rất nhanh, những gì Phương Hoà ném ra nó đều chộp được, trên nóc xe phát ra âm thanh ăn uống vô cùng khủng bố, khi không nghe thấy gì nữa cậu mới ném ra mấy con gà con vịt.
Qua một lúc, Phương Hoà không biết là nó đã ăn bao nhiêu rồi, cậu đã ném ra rất nhiều gà vịt nhưng có vẻ như con tang thi biến dị này vẫn chưa no.
Bên kia Lê Chấn lái xe hơi cau mày lại, liếc nhìn Phương Hoà một cái, đột ngột nhấn chân phanh khiến cho cậu xém chút lao ra ngoài, nhưng hắn đã kịp giữ cậu lại.
Phương Hoà vẫn may mắn chán, con tang thi kia còn không kịp chuẩn bị bay ra trước vài mét.
Phương Hoà nằm trong tay Lê Chấn chẳng hiểu ra sao mà hắn lại dừng xe, chỗ này không giống như khu dân cư mà, xung quanh toàn là cây xanh, một cái nhà cũng không có.
Lúc Phương Hoà nghi hoặc nhìn Lê Chấn, hắn xách cậu đặt lên đùi mình, một tay giữ không cho cậu chạy, một tay tiếp tục lái xe.
Đàn em bị rơi xuống đất chật vật đứng dậy, tránh mui xe, sau đó cứ như vậy chạy thẳng vào rừng cây không thấy bóng dáng .
Phương Hoà vốn nghĩ con tang thi này sẽ lăn cầu bán manh một hồi, ai ngờ nó lại xoay người chạy đi, chuyện gì vậy cà?
Nó chính là một con tang thi tiến hoá đó. Tốc độ nhanh, lực công kích cũng không phải yếu. Hai bọn họ giải quyết thì không có vấn đề gì, nhưng người thường gặp phải nó thì không có cách nào phản kháng. Một con tang thi nguy hiểm như vậy mà Lê Chấn lại để nó chạy mất, gϊếŧ đi không hơn à, gϊếŧ nó xong còn có tinh hạch.
Phương Hoà cố gắng thoát khỏi lòng bàn tay Lê Chấn, ngẩng đầu nhìn hắn, bây giờ cậu không thể nói chuyện nữa, mở mồm ra toàn là tiếng meo meo.
Hiện tại bọn họ cách chỗ Lê Nguyệt càng gần, Phương Hoà càng không dám rời khỏi Lê Chấn, vào không gian nghiên cứu. Lê Chấn và Lê Nguyệt là chị em ruột, không chừng khi gặp lại sẽ ôm ôm nhau chút, lúc đó Lê Chấn không nhịn được cắn cho chị gái một cái, Phương Hoà lo lắng không thôi, hơn nữa nếu Lê Nguyệt chưa sinh thì tình hình càng nghiêm trọng hơn.
Vuốt mèo của Phương Hoà vẫn cố gắng đẩy tay Lê Chấn ra, anh giữ tui chặt như vậy làm gì? Phương Hoà cảm thấy cái đầu tang thi ngu ngốc của Lê Chấn lại đang nghĩ gì đó kì lạ nữa rồi. Meo, anh không gϊếŧ con tang thi tiến hoá kia thì để tui gϊếŧ, anh giữ tui làm cái gì?
Mà Lê Chấn chỉ lo giữ chặt mèo con, lông mao mềm mại giúp tâm tình hắn thoải mái hơn, lúc trước Mèo Con nhà hắn ra ngoài cho con tang thi kia đồ ăn làm Lê Chấn khó chịu. Muốn cho ăn thì cũng phải là cho hắn ăn, mắc cái gì cho con kia ăn.
Cho nên Lê Chấn hạ lệnh cho nó biến càng xa càng tốt, đồng thời cũng truyền đạt ý muốn của Mèo Con cho nó, không được ăn thịt nhân loại, nếu đói thì đi tìm đồng loại, tang thi nhiều như vậy nó muốn ăn bao nhiêu thì ăn, tốt nhất là ăn làm sao cho tinh hạch càng ngày càng mạnh.
Hiện giờ Mèo Con lại còn muốn ra ngoài đuổi theo nó. Lê Chấn càng khó chịu, đạp chân ga, tăng tốc.
Phương Hoà rất nuốn ngửa mặt lên trời thét dài, Lê Chấn, mịe nhà anh.
Về sau còn nhận đàn em mà không thương lượng, cậu sẽ gϊếŧ con sen này đầu tiên.
Ở trên đường tỉnh đi nửa giờ, bọn họ đã tới khu vực huyện X, dưới bàn tay Lê Chấn, Phương Hoà khó khăn ngẩng đầu nhìn xung quanh, ở đây không có nhiều tang thi.
Bọn họ nhận được điện thoại của Lê Nguyệt là ngày đầu tiên của mạt thế, tính tới hiện tại đã là khoảng ba, bốn ngày rồi. Theo ngày dự kiến sinh của Lê Nguyệt hẳn là hôm nay, không biết cô có ổn không.
Đi vào huyện nhỏ, Phương Hoà cảm thấy tâm tình Lê Chấn thay đổi, tay đặt trên lưng thỉnh thoảng xoa xoa gáy cậu.
Phương Hoà lúc trước đã hỏi, Lê Chấn chắc chắn nhớ được địa chỉ nhà cũ, cũng nhớ được chị gái hắn, nếu vậy có lẽ khi gặp Lê Nguyệt, hắn có thể kiểm soát bản năng của mình.
Xe dừng lại trước một ngõ nhỏ, vừa vặn tông vào một con tang thi, bên trong ngõ là một ngôi nhà cũ gạch xanh.
Lúc dừng xe, tay Lê Chấn đặt trên người cậu buông lỏng, Phương Hoà nhân cơ hội hội chui lên trước tay lái nhìn ngôi nhà kia.
Ngôi nhà đổ nát này có lẽ là hậu quả của chiến tranh vào thế kỷ cũ, tường vây rất cao. Chẳng trách Lê Chấn bảo chị gái hắn tới đây lánh nạn, xung quanh đều là những ngôi nhà cũ kĩ, cho dù bùng phát virus tang thi thì ở chỗ này cũng chẳng có bao nhiêu.
Chỉ là, những gì Phương Hoà nhìn thấy khiến cậu có chút hoảng sợ, cửa chính của ngôi nhà đã bị hư hại, thi thể tang thi nằm đầy đất, toát ra mùi hôi thối, nhìn có vẻ chúng đã bị gϊếŧ một thời gian rồi.
Nhìn vào trong là bức tường loang lổ máu đen, trong khu nhà cũ còn rải rác các loại kim loại chế phẩm nào đó, vốn là một phần của cửa sắt, nhưng không biết bị thứ gì tông vào, biến dạng nghiêm trọng.
Phương Hoà không để ý tới Lê Chấn mà nhảy ra khỏi cửa xe, chạy về phía ngôi nhà cũ.
Càng đi Phương Hoà càng lo lắng, cậu thấy trên đường toàn là các đoạn thi thể của tang thi, làm cho Phương Hoà nhớ tới con tang thi tiến hoá bọn họ gặp ở nhà hàng nông gia nhạc, không lẽ ở đây cũng có một con tang thi tiến hoá? Lê Nguyệt có an toàn không?
Nhà này không tính là lớn, Phương Hoà chạy quanh một vòng không tìm thấy người cũng không thấy tang thi, lúc cậu đi ra ngoài, không biết nên bày ra biểu cảm gì.
Bên này Lê Chấn đã xuống xe, hắn lẳng lặng đứng ở một góc, Phương Hoà ngồi xổm trên một đống gạch đổ, suy nghĩ xem an ủi hắn thế nào.
Ngay sau đó, cậu thấy gạch đá dưới đất bắt đầu bay lên, ngay cả thi thể tang thi cũng vậy, những đồ vật trong nhà được hắn cẩn thận đặt sang một bên.
Phương Hoà từ trên lầu đi xuống, đến ngồi bên chân hắn, không biết nên làm gì.
Lê Chấn rốt cuộc đang tìm gì? Tìm thi thể của Lê Nguyệt trong đống mảnh vụn