Biên tập: R Bê Đê
"Cho anh thêm một phút, nếu không ra thì tôi sẽ xông vào."
Mặc trên người bộ quần áo phòng hộ tự chế xấu muốn chết của Lê Chấn, Phương Hoà vọt ra ngoài, trong căn phòng nhỏ vẫn không có ai. Phương Hoà dựng lỗ tai lên nghe ngóng, cách bộ quần áo, cậu vẫn có thể nghe được tiếng sấm ầm ầm bên ngoài.
Phương Hoà hít sâu, móng vuốt cũng vươn ra, giống một quả bóng màu vàng lao ra ngoài, sử dụng dị năng khi mặc đồ phòng hộ đúng là không thuận tiện nhưng Phương Hoà chỉ có thể cố hết sức.
Khi những quả cầu điện lướt qua cạnh thân thể, Phương Hoà sợ muốn chết, bị điện giật một lần khiến trong lòng Phương Hoà vẫn thấy sợ hãi, nhìn tia lôi điện bay qua bay lại người mình, không thể làm mình bị thương thì Phương Hoà xem như yên tâm hơn, tự nhủ đồ cách điện là đồ tốt, sau này tìm nhiều một chút.
Phương Hoà dừng lại một chút rồi lại phóng về phía Lê Nguyệt, tiện thể nhìn qua Tiểu Lương Tư đang chơi đùa với lôi điện rất vui vẻ, nói thật, bé con không mặc đồ nhìn non nớt mềm mại không giống như có năng lượng khủng bố.
Lúc nhìn tới, Phương Hoà cũng thấy hơi nuối tiếc, nhóc con này không có giống cậu nhỏ của nó.
Sau đó, dưới tầm mắt kinh ngạc của Lê Nguyệt, cậu bay qua nhà chính, đi thẳng ra sân.
Phương Hoà chui qua khe hở của hàng rào điện, những tia lửa điện lập loè lướt qua bộ đồ bảo hộ, Phương Hoà nghĩ nếu người cậu lớn hơn chút hoặc bộ đồ này mỏng chút thì toi rồi.
Trong cái rủi có cái may, Phương Hoà an toàn đáp đất, nhẹ nhàng thở ra một hơi, vuốt mèo của Phương Hoà dùng móng xé rách bộ đồ bảo hộ, cuối cùng cũng đi qua được hàng rào, Lê Chấn không phải có thể chịu được hai phút sao? Chưa tới hai phút mà cậu sắp tắt thở tới nơi rồi.
Phương Hoà xé áo xong thì đứng dưới mưa há mồm thở, chẳng bao lâu sau lông lộ ra của cậu ướt nhẹp dính vào người, Phương Hoà giãy giụa bên trong áo plastic rách, không chờ cậu chui ra được thì bàn tay của Lê Chấn xuất hiện, giúp cậu thoát ra.
Lê Chấn vừa mới ra tới, Phương Hoà đi được nửa phút hắn đã không nhịn được ra theo, vừa ra đã thấy mèo con đang vật lộn với đống plastic ở đầu ngõ, hắn nhanh chóng giúp cậu chui ra.
Phương Hoà thở ra, có chút đắc ý dẫm dẫm trên khuỷu tay Lê Chấn, sau đó bị hắn xách lên cọ cọ cái mũi, vuốt mèo che lại cái mũi, trong mưa quơ chân về phía Lê Chấn, híp mắt nhìn hắn.
Nơi này vẫn là chỗ nguy hiểm, khoảng cách với Lương Tư quá gần, Lê Chấn kiềm chế bản năng, ôm Phương Hoà lập tức rời đi.
Lê Chấn bay nhanh, không quên dùng tinh thần lực cản lại nước mưa, đồng thời sấy khô lông cho Phương Hoà.
Phương Hoà từ trên vai Lê Chấn nhìn lại ngôi nhà, trông thấy mẹ con Lê Nguyệt, có một loại dự cảm không rõ, bọn họ và mẹ con cô sắp trở thành người của hai thế giới.
Cảm nhận được cảm xúc chua xót của Phương Hoà, Lê Chấn đặt tay lên lưng cậu hỏi: "Mèo Con?"
Phương Hoa từ trên vai Lê Chấn nhảy xuống: "Không sao, anh vào không gian đi, để tôi chạy tiếp, tốc độ tôi nhanh hơn."
Suy nghĩ của Phương Hoà rất đơn giản, dù sao thì một trong hai người họ di chuyển thì trong không gian cũng dịch chuyển theo, có thể xuất hiện bên cạnh người còn lại, tốc độ của cậu nhanh hơn thì để cậu chạy tiếp, khi nào ra khỏi huyện thì Lê Chấn lại ra ngoài.
Lê Chấn duỗi tay xoa xoa cổ Phương Hoà, hắn để nhóc này chạy trong mưa một lần là đủ rồi, hắn không nỡ có thêm lần thứ hai.
"Không vội."
Phương Hoà ngẫm lại cũng đúng, không bằng bây giờ cậu nghỉ ngơi giữ sức, một hồi nữa còn phải gϊếŧ tang thi, Phương Hoà thu mình trên khuỷu tay Lê Chấn.
Trời mưa rất to, đường đất lầy lội xe không thể di chuyển nên Lê Chấn không lấy xe ra, chờ tới đoạn đường khá bằng phẳng mới mang xe ra, ôm Phương Hoà ngồi vào ghế lái, Phương Hoà thuận tiện nhảy qua ghế phó lái, xe lao nhanh trong màn mưa.
Mục tiêu của Lê Chấn và Phương Hoà vẫn là những huyện thành đông dân cư, chỉ có gϊếŧ càng nhiều tang thi, hấp thu nhiều sức mạnh thì mới có thể bảo vệ được Lương Tư, giúp bé che dấu năng lượng. Hơn nữa, tình thế cấp bách, bọn họ phải tranh thủ lúc tang thi chưa tiến hoá ra tinh hạch.
Hiện tại trời đã xẩm tối, trời lại mưa, bên ngoài âm u tối đen không thấy được gì, Phương Hoà cảm thán, cũng may Lê Chấn tiến hoá thành tang thi xong thì tầm mắt cũng rộng hơn, đường phía trước họ đi coi như thông thoáng, nếu mà không có tầm nhìn của Lê Chấn, với kĩ thuật lái xe của hắn không biết họ có đâm bừa vào đâu không nữa.
Thật ra ban đêm mới là thời gian hoạt động của tang thi, không có ánh nắng mặt trời, sức mạnh của chúng trong đêm đen được phát huy tối đa. Phương Hoà ngồi trong xe ổn định tinh thần, chuẩn bị một hồi chiến đấu.
Lê Chấn lại duỗi tay ôm Phương Hoà: "Cứ từ từ, chúng ta tới bệnh viện bỏ hoang trước."
Phương Hoà không hiểu ra sao, rõ ràng cạnh bệnh viện tang thi không tính là nhiều, chỗ tập trung tang thi đông đúc nhất là trung tâm huyện thành, Phương Hoà ngẩng đầu nhìn Lê Chấn, trong đôi mắt thuần đen của hắn có tia sáng loé lên.
"Ở đó có tang thi tiến hoá."
Lê Chấn ôm Phương Hoà xuống xe, sau khi thu xe vào không gian thì hai bọn họ nhảy lên nóc nhà, bọn họ chạy thẳng một đường trên mái nhà còn nhanh hơn khi đi dưới đường.
Phương Hoà bám vào cánh tay Lê Chấn, nhìn mái của bệnh viện càng ngày càng gần, cậu kinh ngạc mở to hai mắt nhìn, bọn họ mới đi được hai, ba tiếng đồng hồ mà trên mái nhà của bệnh viện mọc chằng chịt những dây leo xanh um tùm.
Từ lúc mạt thế tới giờ cậu nghe từng nghe nói đến thực vật biến dị, thứ này từ đâu ra?
Phương Hoà trừng mắt chốc lát, cậu đột nhiên cảm thấy sởn tóc gáy, lông mao dứng hết lên, móng vuốt sắc bén cũng lộ ra, cả người đều thấy không khoẻ.
Những dây đằng leo trước mắt bọn họ hiển nhiên không phải dây leo bình thường, mỗi một sợi dâyy của nó đều đang cuốn tang thi, cũng không trách tang thi ở đây không nhiều, ban đầu cậu còn nghĩ là do ở huyện thành dân cư không đông đúc, cho nên tang thi đều tụ tập ở gần bệnh viện là cùng, không nhiều cũng bình thường thôi.
Nhưng nhìn thứ trước mắt này Phương Hoà biết mình đoán sai, những cái dây leo đang giữa lấy những con tang thi không ngừng gào rú, dây leo chỉ cần chạm vào tang thi, tang thi liền biến thành một bộ phận của dây đằng, mà khống chế dây leo này chính là một con tang thi tiến hoá hệ thực vật siêu hiếm thấy.
Loại tang thi tiến hoá này là ác mộng kiếp trước của Phương Hoà.
Lúc cậu mới bị bán vào phòng thí nghiệm còn ngu ngơ không biết đây là đâu, cậu của Phương Hoà cũng chỉ bảo rằng đây là chỗ bố cậu làm việc, thực ra bố cậu không chết trong vụ tai nạn máy bay mà là ở đây bí mật công tác, Phương Hoà tin lời ông ta.
Không nghĩ tới ngay sau đó Phương Hoà bị những kẽ gọi là nghiên cứu viên nhốt vào trong một căn phòng lớn cùng với một con tang thi tiến hoá hệ thực vật để làm thí nghiệm.
Lúc đó, con tang thi tiến hoá này chỉ mới cắn nuốt ba con tang thi cấp thấp, không phải quá mạnh, nhưng mà khi ấy Phương Hoà còn quá nhỏ, năng lực có hạn, cuối cùng bị con tang thi đó dùng thực vật quấn chặt, bị cắn mất hai chân.
Lúc nghiên cứu viên tách cậu ra khỏi con tang thi, ánh mắt lạnh lùng của những kẻ đó in sâu trong đầu cậu, sau đó, hai chân Phương Hoà chầm chậm mọc lại, bọn họ vừa ngạc nhiên vừa vui sướng.
Khả năng hồi phục của Phương Hoà lập tức khiến cả phòng thí nghiệm điên cuồng, bọn họ mặc định cậu chính là thuốc giải của bệnh độc tang thi, tiếp theo chính là vô số các loại thí nghiệm đang chờ cậu, bọn họ không ngừng rút máu, không ngừng lừa những người có khả năng đặc biệt như cậu vào đây, vô số người thường và dị năng giả đã chết dưới tay họ, cuối cùng chỉ còn Phương Hoà sống sót.
"Mèo Con." Lê Chấn nhìn vào đôi mắt mèo của Phương Hoà, lông cả người cậu đều xù lên, hắn có thể cảm nhận được cả người cậu đang run rẩy, cảm xúc sợ hãi của Phương Hoà có thể chạm tới đáy lòng hắn.
Phương Hoà mơ hồ nhìn Lê Chấn, móng vuốt chạm vào mặt hắn, Lê Chấn cầm chân mèo miết