Biên tập: R Bê Đê
"Ỷ vào dị năng ở đây giương oai, cẩn thận tôi đánh cậu đến mức cha mẹ nhận không ra đấy."
Một thành phố, dù chỉ là thành phố du lịch hạng ba thì huyện X cũng không thể so sánh được, Phương Hoà nhìn người tụ tập càng lúc càng đông mà không thể tin nổi, trong kí ức mơ hồ của cậu, lúc ấy bọn họ theo đội người sống sót đi ra thành phố T tuyệt đối không đông đảo như bây giờ.
"Anh định để tất cả tới thành phố A?" Phương Hoà nhìn đoàn người không ngừng gia tăng số lượng, cảm thấy đây chắc chắn là một kế hoạch vĩ đại.
Lê Chấn đã không có cách nào ở yên tại chỗ chờ nữa, số lượng dị năng giả ngày càng nhiều, từ tỉ lệ người sống, so với huyện X càng nhiều hơn, cho nên đối với Lê Chấn là dụ hoặc trí mạng.
Sau khi tổ chức vài lần ra ngoài cứu người, Lê Chấn và Phương Hoà nói kĩ càng về những điều cơ bản cần chú ý trong mạt thế, sau đó để những đội người này độc lập hành động.
Lúc này, trời đã xế chiều, những đội người ra ngoài cũng lục tục trở về, dưới ánh mắt Lê Chấn, đám người bên dưới nhỏ bé như kiến, nhưng tiếc là, hắn không thấy "Phương Hoà", cũng không thấy một nhà cậu mợ đáng chết kia.
Nghe thấy Phương Hoà hỏi, hắn quay sang, ý vị không rõ mà nhìn cậu, hắn nghe thấy cậu hỏi nhưng lại không trả lời.
Phương Hoà nhìn ánh mắt có chút rối rắm của Lê Chấn, lông mao lập tức dựng lên, cậu sợ tên ngu ngốc này lại quyết định làm chuyện động trời gì đó, chuyện giờ chưa đủ lớn hả? Phương Hoà ngửa đầu nhìn hắn, đầy cọ cọ chân Lê Chấn.
"Thật ra, không tìm thấy cũng là chuyện tốt, nói không chừng bây giờ tôi ở đây thì một "tôi" kia không có tồn tại."
Phương Hoà nhìn ra Lê Chấn kìm nén cảm xúc, hai tay nắm thành nắm đấm.
Lúc Phương Hoà đang suy nghĩ làm thế nào để dỗ dành con sen sắp bùng nổ nhà mình thì cửa sân thượng bị mở ra, một vài người chạy lên đây.
Phương Hoà giật mình, bước tới trước Lê Chấn nhìn mấy người vừa lên.
Mấy người này hình như đều là dị năng giả, cầm đầu là một thanh niên có chút cao ngạo, đi tới nói với Lê Chấn, "Anh trai này, cũng không có chuyện gì, chỉ là gặp nhau lâu rồi nhưng chúng tôi vẫn chưa biết tên anh."
Cảm giác đầu tiên chính là Phương Hoà biết mình không có thiện cảm với người này, Phương Hoà lắc đuôi nhảy lên người Lê Chấn, nằm trên khuỷu tay hắn, đôi mắt mèo xanh thẳm lãnh đạm nhìn mấy người kia.
Thấy Lê Chấn không trả lời, người này lại tiếp tục nói: "Tôi tên Trình Phi, dựa vào tin tức anh cho chúng tôi thì có lẽ tôi là dị năng giả hệ thổ."
Phương Hoà híp mắt, cậu luôn cảm thấy người này cười rất giả dối, cứ như vậy nói thẳng dị năng của mình ra, khoe khoang hay gì, nhưng mà cái tên Trình Phi này nghe có chút quen tai, giống như cậu đã nghe được ở đâu vậy.
"Nếu anh trai không muốn nói tên cũng không sao, chúng ta nói chuyện khác, thành phố T sớm muộn gì cũng phải có một tổ chức để chống đỡ, hiện tại thì còn an ổn, nhưng khi vật tư cạn kiệt thì đoàn thể này chắc chắn sẽ rối loạn, lúc đó giải quyết thì rất phiền phức."
Lê Chấn chưa từng nghĩ tới chuyện này, hắn chỉ đến đây để tìm "Phương Hoà" thôi, thành phố này ra sao hắn không quan tâm, chỉ là sau khi tìm được người thì sẽ theo ý nguyện của mỗi người mà đi tới thành phố A, hắn có thể hộ tống họ tới nơi an toàn, những cái khác hắn không quản.
Trình Phi thấy Lê Chấn vẫn trầm mặc thì tiếp tục nói: "Trông anh có vẻ không hứng thú vậy thì Trình Phi tôi sẽ thành lập một căn cứ ở thành phố T, lập một bảng nội quy, hi vọng anh có thể suy nghĩ cho mọi người, quy tắc phải tuân thủ thì nên tuân thủ."
Trình Phi thấy Lê Chấn không để ý đến lời nói của mình, chỉ lo chơi với mèo con trên tay, gã hít một hơi thật sâu, tiếp tục nói: "Nếu anh không nói gì tôi sẽ coi như anh trai đồng ý."
Trình Phi khẽ cười nói: "Xét đến việc anh trai là người khẳng khái thiện lương, tôi sẽ đặc biệt đối đãi, quy tắc của anh sẽ không giống những người khác, nhưng mà có một điều anh vẫn nên tuân thủ, đó là sau này ra ngoài tìm vật tư, nhớ giao lên toà nhà Bắc Thần, vì sự an bình của căn cứ và những người sống sót, chúng ta sẽ thống nhất phân chia. Nếu mà như anh lúc trước, tuỳ tiện để một số người xử lý sẽ dễ dàng xuất hiện bất công, như vậy thì không tốt chút nào, đúng không?"
Phương Hoà có chút bực mình. Không tốt cả nhà mi. Đồ bọn họ kiếm được mắc gì phải giao cho mi. Chẳng lẽ mi lại muốn giành đồ của phụ nữ trẻ em? Có bản lĩnh thì tự ra ngoài tìm đi. Thống nhất phân chia cái con khỉ. Giao vào tay các người, các người sẽ dùng vật tư khống chế toàn bộ người trong thành phố T thì có! Trai cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi, mặt mũi lớn quá nhỉ?
Trải qua một đời mạt thế, Phương Hoà rút ra được một luật bất thành văn, có vật tư là có thiên hạ, những nơi dự trữ nhiều vật tư nhất, chính là nơi nhiều quyền thế nhất.
Đám thiếu gia này từ đâu chui ra vậy? Nghĩ họ là đồ ngốc sao?
Bọn họ cho rằng cậu và Lê Chấn mấy ngày nay đi đâu tìm vật tư? Bọn họ đứng trên mái nhà, cái gì cũng thấy được, khi đội ngũ dị năng giả ra ngoài tìm vật tư, ai làm việc, ai dạo chơi, cậu và Lê Chấn đều thấy rất rõ ràng.
Nói thì tên dị năng giả hệ thổ này cũng làm một chút việc, đó là dựng một vòng tường đất xung quanh nội thành, tuy rằng không kiên cố cho lắm nhưng cũng miễn cưỡng chặn tang thi bên ngoài.
Phương Hoà trong khoảng thời gian này bị Lê Chấn nuông chiều tới mức tuỳ tính, có lực lượng mạnh mẽ mà tuỳ tính như vậy cũng chẳng làm sao, cho nên Phương Hoà lạnh tanh nhìn Trình Phi, cậu đã gϊếŧ vô số tang thi, mắt mèo xanh biếc lập loè sát khí, hung dữ khiến đám người Trình Phi sắc mặt cứng đờ.
Sắc mặt Trình Phi khẽ động, gã hơi nâng đầu, nhìn Lê Chấn: "Nếu có ý kiến thì cứ nói ra, vì nhiều người dưới kia chịu khổ thì có gì không dám nói?"
Đây là kiểu nói chuyện mà Phương Hoà ghét nhất, lấy danh nghĩa nghĩ cho mọi người để vụ lợi, đúng là buồn nôn.
Lúc còn ở phòng thí nghiệm, có rất nhiều người nói với cậu, việc này thì khổ cái gì? Vì nhân loại đang chịu khổ ngoài kia, cậu nên chịu đựng thí nghiệm này, vì tìm được vaccine, chẳng phải cậu nên chịu đau đớn sao?
Phương Hoà rất muốn nói: "Tôi nhổ vào."
Phương Hoà đúng thật là đã nói ra, thành công khiến cho sắc mặt của đáng người kia thay đổi.
Đương nhiên bọn họ không cho rằng con mèo nằm trong ngực Lê Chấn nói chuyện, bọn họ đều nhìn vào