“Tôi đã tìm một bậc thầy chuyên tháo nhẫn, nhưng ông ấy đang ở nước ngoài, đợi quay về sẽ hẹn gặp mặt.
”Tô Tử Hà trả lời nghiêm túc.
Anh đã tính trước vấn đề này, căn bản không có thầy nào cả, nếu có thì anh cũng đưa hết ra nước ngoài.
Diệp Thi Thi gật đầu, nhỏ giọng nói: “Xem ra phải đợi thêm một thời gian nữa.
”Tô Tử Hà nhìn Diệp Thi Thi, thấy cô cúi đầu thì cảm thấy trống rỗng.
Hẳn cô buồn vì không thể tháo nhẫn luôn, không thể rời khỏi đây…Cô ấy… Thật sự muốn đi.
Tô Tử Hà cụp mắt, vừa đi vừa nhìn cục đá dưới chân.
[Tại sao… Mình lại thấy vui nhỉ? Chuyện gì xảy ra vậy?]Bàn tay nhỏ nhắn của Diệp Thi Thi mân mê tua rua nhỏ trên váy.
[Váy ơi, có phải em cũng vui không? Nhiều bộ váy xinh đẹp như vậy, biết mặc được mấy lần cơ chứ!]Tô Tử Hà nghe được những lời này thì mặt mày rạng rỡ ngay lập tức, quay sang thấy cần cổ xinh đẹp lộ ra vì cô đang cúi đầu.
[Hóa ra bé con đang thấy vui.
Đáng yêu quá, đáng yêu quá, đáng yêu quá!]Diệp Thi Thi ngẩng đầu, cho rằng mình che giấu cảm xúc rất giỏi, tò mò hỏi: “Anh Tô vẫn luôn ở đây một mình hả?”“Không, cứ nửa thế kỷ lại chuyển một lần.
”Diệp Thi Thi trầm ngâm rồi gật nhẹ đầu: “Anh Tô bao nhiêu tuổi rồi?”Cô nghĩ tuổi thọ của Thần Minh chắc chắc không giống con người nên hơi tò mò.
Tô Từ Hà dừng bước, xoay người, Diệp Thi Thi ở phía sau lập va ngay vào ngực anh.
“Aaa!”Diệp Thi Thi được anh vững vàng đỡ.
“Xin lỗi, tôi không để ý thấy anh dừng lại.
”Diệp Thi Thi xoa trán, vừa xin lỗi vừa ngẩng đầu nhìn Tô Tử Hà, bỗng va phải ánh mắt chăm chú của anh, cô thấy hình như gió