Nhìn cửa thang máy đóng lại, Diệp Thi Thi lúng túng cúi đầu.
Tô Tử Hà nắm tay Diệp Thi Thi đi vào một cái thang máy khác.
Diệp Thi Thi cố tình đi chậm lại, muốn chờ thêm người vào cùng, thật trùng hợp, xung quanh chẳng có bóng người nào cả.
“Đang chờ gì thế?”“Hả?! Tôi xem còn người lên không.
”Tô Tử Hà cười khẽ: “Không có ai hết, chỉ có hai chúng ta thôi.
”“Ồ… Ồ…”Tô Tử Hà kéo Diệp Thi Thi vào thang máy rồi nhấn tầng 60.
“Nhà hàng Toàn Chuyển ở tầng 60.
”“Ồ…”“Nếu cô thích thì sau này có thể tới thường xuyên.
”Diệp Thi Thi sững sờ, nhìn Tô Tử Hà với ánh mắt khó hiểu: “Hả? Với tôi à?”Tô Tử Hà cúi xuống nhìn cô, gật đầu rồi ôn nhu nói: “Ừm, chẳng phải đưa thẻ cho cô rồi sao? Cô mời khách, tôi ăn chực.
”“Cái thẻ đó… Là của anh Tô mà?Tô Tử Hà nâng bàn tay còn lại lên, nhẹ nhàng véo gương mặt tròn vo của cô: “Cô đó, nhẫn đeo trên tay cô, đồ của tôi cũng là của cô.
”Nhẫn…Diệp Thi Thi hiểu ý anh, thế thân, cô quay đầu không biết nên nói gì.
Sao anh cứ véo mặt cô vậy?! Ý gì đây chứ?Tầng lầu rất cao, thang máy chạy chậm rì qua từng tầng, chậm hơn rất nhiều so với thang máy bình thường.
Trong không gian khép kín, Diệp Thi Thi có thể ngửi thấy mùi hương thanh nhã của hoa mai trên người Tô Tử Hà càng rõ rệt hơn.
“Anh Tô…”“Gọi Tử Hà.
”“Ồ, anh Tử Hà.
”“Không nghe lời thì gọi là ông xã luôn đi.
”Diệp thi Thi:! Có lẽ là thời kỳ nổi loạn của anh Tô vẫn còn kéo dài tới bây giờ…Sao tim cô đập nhanh thế? Liệu anh có nghe thấy được không?! Diệp Thi Thi tốn hết 10 phút để xấu hổ xong mới thốt ra hai chữ này một cách chậm rì.
“Tử Hà.
”Sau khi Tô Tử Hà nghe thấy thì vui đến nỗi khóe miệng cong lên.
“Ngoan, vừa nãy muốn nói gì?”“Hương thơm trên người anh là mùi hoa mai à?Tô Tử Hà hơi ngây người: “Ừm.
”“Nghe rất thơm.
”Tô Tử Hà cảm thấy trái tim dao động.
….
Trong cơn chấn động, gió lạnh kèm theo tuyết trắng đan xen trực tiếp ập vào mặt, đệm thịt của mèo hoang nhỏ giẫm lên trên tuyết tạo ra từng dấu chân sâu rõ, trong miệng của nó đang tha một đóa hoa mai vàng tặng cho anh.
“Cảm ơn cô.
”Diệp