Nhiều người như vậy, có rất nhiều cặp mắt đang nhìn vào cô, Diệp Thi Thi cảm thấy mình như bị nỗi sợ nuốt chửng.
"Thình thịch! Thình thịch! Thình thịch!"Tiếng tim đập dồn dập bên tai.
Toàn thân Diệp Thi Thi đều đang chống lại sự thay đổi của chính mình, cô không chỉ cảm thấy xấu hổ mà còn cảm thấy sợ hãi, cô sợ rằng thế giới này không chấp nhận một con quái vật như cô…Cô lo lắng đến nỗi chân cứng đờ không cử động được.
Tô Tử Hà phát hiện ra Diệp Thi Thi khác lạ, lòng bàn tay cô ướt đẫm, ánh mắt đờ đẫn.
"Em làm sao thế?"Diệp Thi Thi không trả lời, lúc này cô không nghe thấy bất kỳ điều gì.
Cô rất sợ hãi, muốn đóng hết tất cả giác quan của mình lại.
Diệp Thi Thi cố gắng hít sâu một hơi để giảm bớt căng thẳng, nhưng sức mạnh mềm mại đó lại kiểm soát muốn biến cô thành “quái vật”.
Sự sợ hãi và bất an chạy thẳng lên não, chiếm cứ hết suy nghĩ của Diệp Thi Thi…Đừng để lộ ra, đừng để bị nhìn thấy!Mà những âm thanh đó đều lọt vào tai Tô Tử Hà.
"Phụt!" Bỗng chốc đèn của nhà hàng Tứ Quý vụt tắt.
"Mất điện rồi?"Trong bóng tối, cảm xúc của cô được giảm bớt xuống một chút.
Diệp Thi Thi lấy chiếc mũ trong túi để che tai lại, những động tác của cô bỗng chậm lại, đến khi mùi hương hoa mai thoang thoảng xộc vào mũi cô, trong nháy mắt Diệp Thi Thi rơi vào một vòng tay ấm áp.
"Đừng sợ, anh đưa em ra ngoài.
"Những lời này làm cho Diệp Thi Thi cảm thấy an tâm.
Cô chui vào trong lòng Tô Tử Hà, không quên dùng tay che tai của mình lại.
Diệp Thi Thi chỉ cảm thấy Tô Tử Hà dừng lại một chút sau đó nhanh chóng đi ra.
Khi ánh đèn đường dịu nhẹ chiếu vào mắt Diệp Thi Thi, bọn họ đang đứng dưới một gốc cây anh đào lớn, vô số cánh hoa bị gió cuốn đi, vuốt v e từng tấc da thịt của cô.
Gió đêm nay thật là ngọt ngào.
Người đàn ông này cũng thật là đẹp.
Tô Tử Hà thấy cô ngơ ngác, căng thẳng cùng với lo lắng trong mắt anh đều tan biến.
Cô ở trong lòng anh, ánh mắt long lanh.
Cũng giống như ngàn năm trước, anh ôm cô còn cô làm nũng như một đứa trẻ.
Tô Tử Hà muốn khắc lại từng hình ảnh, cho dù có trộm cũng không mất được.
Rất vất vả mới có thể tìm lại được, Tô Tử Hà nhất định sẽ không đánh mất cô lần nữa.
Diệp Thi Thi cầm chặt chiếc mũ trong tay, nhưng vào lúc này, cô lại có lòng tham lam không thể giải thích được.
"Gâu gâu gâu! !"Đột nhiên có tiếng chó sủa dữ tợn dưới chân Diệp Thi Thi, cô từ trên người Tô Tử Hà nhảy xuống, nhanh chóng đội mũ lên.
Không biết từ lúc nào, vừa nhìn đến đã thấy