Chỉ còn cách vài ngày nữa là bắt đầu khai giảng năm học mới, Trạch Lan năm nay sẽ bước vào lớp Mười.
Sau khi chuyển nơi ở, cậu cũng rất nhanh đã thích nghi được với cuộc sống ở nơi đây.
Không ngờ cũng mau thật, chẳng mấy chốc mà đã năm năm rồi đấy.
Trạch Lan sẽ học chung với em họ của mình là Trạch Yến Nhu, ngoài ra, cậu cũng quen được mấy người bạn và thân với nhau từ đấy tới bây giờ.
Chẳng mấy chốc mà cũng đã thân với nhau được năm năm rồi, mới khi đó nhìn nhau còn lạ lẫm, giờ thì cũng đã đến tuổi này rồi.
Cả đám có gì là suốt ngày rủ nhau đi karaoke, trà sữa, rồi xem phim với nhau rất thường xuyên.
Lần này sau khi thi chuyển cấp xong, cả đám thoải mái hẳn ra, cả bọn lại bắt đầu chuỗi ngày rủ nhau ăn chơi trong hè.
Bình thường Trạch Lan lười học, nhưng không thể nào thi rớt được, lười thì lười chứ mấy cuộc thi cậu đều nghiêm túc mà học.
Không thôi thì rớt như chơi là tới công chuyện với bố.
Tuy bố mẹ không ép cậu phải học giỏi, vì bố mẹ cũng thừa biết cậu học như thế nào, nhưng mà cũng tuyệt đối không được thi rớt hay ở lại lớp, đó như là một cam kết đối với bố mẹ.
Đang ngồi uống trà sữa thì Trạch Yến Nhu giành lấy cái đùi gà trong tay của Trần Tiểu Cường rồi cười vui vẻ, “Cậu đúng là sơ sẩy quá rồi nha Tiểu Cường.”
Trần Tiểu Cường bị mất đồ ăn bây giờ mới kịp phản ứng lại, “Này nha, Nhu Nhu kia, cậu đúng là không công bằng, nhân lúc tôi không để ý mà giành lấy của tôi.
Mau trả lại đây cho tôi ngay.”
Trạch Yến Nhu vui vẻ lêu lêu vào mặt Trần Tiểu Cường, “Nằm mơ đi nha.”
Nói rồi Trạch Yến Nhu liền cắn cái đùi gà trong tay ăn ngon lành.
Trần Tiểu Cường đành ngậm đắng nuốt cay mà nhìn đồ ăn ngon ngay trước mắt mình bị giành lấy.
Trạch Lan và Trương Nghi Niên chỉ nhìn cả hai người này mà cười, “Ha ha, lại nữa rồi.”
Nhìn Trạch Yến Nhu như vậy, Trần Tiểu Cường nhếch miệng cười nhẹ như không cười.
Chuyện này quá thường rồi, là cậu cố tình, cậu biết thế nào cũng sẽ như vậy.
Lúc nào cũng chỉ giả vờ với cô để cho vui mà thôi, chứ thật sự là cậu muốn để cho cô ăn.
Trạch Lan thấy vậy huých nhẹ cùi chỏ vào tay Trần Tiểu Cường mà nói nhỏ: “Nói thật với tôi đi, cậu thích Nhu Nhu em tôi đúng không?”
Trần Tiểu Cường gương mặt hơi bất ngờ, cậu nói nhỏ: “Sao cậu lại được hay thế?”
Trạch Lan xích ghế lại chỗ Trần Tiểu Cường hơn, “Cậu nghĩ mắt của tôi chắc là chỉ để trưng quá, chơi với nhau từ hồi đó đến giờ, chẳng lẽ tí manh mối này tôi lại không nhìn ra hay sao?”
Trần Tiểu Cường gương mặt bái phục, “Cậu tuyệt đối không được nói cho Nhu Nhu biết đấy.
Tôi xin cậu đấy, làm ơn đi.”
Trạch Lan giọng nói rất chắc chắn, “Nghĩ sao mà tôi lại nói ra chuyện này chứ?”
“Anh em tốt.” Trần Tiểu Cường nói tiếp: “Thế cậu phải giúp tôi đấy nha, tôi sẽ đội ơn cậu, tình nguyện làm trâu làm bò cho cậu suốt cả đời.”
Trạch Lan cười xua tay nhẹ một cái, “Cái đó thì không cần đâu, chúng ta là bè với nhau hết.
Giúp được gì thì tôi giúp thôi.”
Trần Tiểu Cường cười gật đầu đồng ý, rồi như cũ nói nhỏ với Trạch Lan: “Được được, vậy hãy giúp đỡ đứa em rể tương lai này nha.
Giúp đỡ em đấy, anh rể tương lai.”
Trạch Yến Nhu thấy anh mình cứ sát vào với Tiểu Cường nói chuyện kiểu thần thần bí bí thì liền không ăn nữa, “Này nha, có phải hai người đang nói xấu gì em đúng không?”
Nghe vậy, Trạch Lan và Trần Tiểu Cường liền tách ra.
Trạch Lan kéo ghế về chỗ cũ rồi uống trà sữa của mình, “Không có, em đa nghi quá rồi đó Nhu Nhu.”
Trần Tiểu Cường cũng hiểu ý, “Đúng đó, ai mà thèm nói xấu cậu đâu.”
Trạch Yến Nhu nửa tin nửa ngờ, nhưng cũng không truy cứu sâu, “Sao mà nghi ngờ quá ta?”
Trương Nghi Niên đưa khăn giấy cho Trạch Yến Nhu lau tay, “Không tin được hai người này.
Bà không nghe hả? Con trai một khi xúm lại nói chuyện với nhau, thì chỉ có nói xấu con gái thôi chứ không có gì nữa.”
Trạch Yến Nhu lau tay, rồi nói: “Năm nay học trường mới rồi, hy vọng sẽ có nhiều anh trai cao to và thật đẹp trai.
Trời ơi, trái tim yếu đuối của tui chịu không nổi đâu á.”
Trương Nghi Niên cũng đồng cảm, “Tui cũng phải kiếm một anh người yêu mới được, bà thấy được không nè Nhu Nhu.”
Trạch Yến Nhu gật đầu nắm lấy tay của Trương Nghi Niên, hai cô đều bày ra một vẻ mặt cùng chung chí hướng, “Rồi chị em chúng ta sẽ cùng nhau thoát ế thôi.”
Trần Tiểu Cường làm gương mặt không ưa, “Xí, tôi không tin có ai có thể đẹp hơn tôi và Trạch Lan đấy.”
Trạch Yến Nhu nghe thế thì bĩu môi, “Cậu bớt bớt lại đi nha, anh của tôi thì là chắc chắn nha, còn cậu thì đừng hòng có cửa.
Mơ đi nè.”
Trần Tiểu Cường vẫn còn rất đắc ý mà cười khẩy, “Tôi đây không thèm tính toán với cậu.
Cái đồ thấy trai là suốt ngày mê.”
“Hứ.” Trạch Yến Nhu tiếp tục: “Chắc cậu không có mê gái à.”
Trạch Yến Nhu lại nghĩ ra cái gì, “Có anh Trạch Lan đi cùng với em thích quá đi, người khác nhìn thấy còn tưởng chúng ta đang hẹn hò cơ chứ.
Nhưng mà nghĩ kĩ lại đi với anh, em cũng không muốn đâu.
Đi với anh toàn là gái nhìn không, cái em cần là trai nhìn cơ mà.”
Trương Nghi Niên tỏ vẻ tán thành, “Bà nói đúng đó, nếu đi đâu thì cậu đi xa xa bọn này ra nha.
Mấy người bạn cũ của tôi ai cũng muốn làm quen với cậu cả.
Lúc nào cũng hỏi tôi với Nhu Nhu cả đống, mệt chết đi mà.”
Trạch Lan lúc còn nhỏ gương mặt vốn dĩ đã ưa nhìn sẵn, cộng thêm nước da trắng trẻo, tính cách lại năng động nữa, sau khi cậu dậy thì những điểm này còn thấy rõ hơn nữa.
Cậu cao ráo, trắng trẻo, nhưng không phải kiểu như con gái, mà là kiểu tự nhiên, nhìn vẫn rất nam tính.
Trắng trẻo nhưng nhìn không ra một chút ẻo lả yếu ớt nào.
Tuy Trạch Lan gầy, nhưng cũng không phải là kiểu gầy trơ xương ra, thân hình Trạch Lan như vậy cũng được gọi là cân xứng rồi.
Thế nên mới làm rung động không biết bao nhiêu trái tim thiếu nữ của người ta.
Trạch Lan cười: “Tôi biết làm sao bây giờ? Ai bảo tại tôi lớn lên đẹp trai cũng là cái tội hay sao?”
Trần Tiểu Cường không nhịn nổi nữa liền nói: “Thôi thôi, tôi biết cậu đẹp rồi Trạch Lan à.
Cậu cũng phải nghĩ xem người như tôi nghe nói như vậy, sẽ cảm thấy tổn thương không chứ?”
Trạch Yến Nhu nghe Trần Tiểu Cường nói như vậy thì cười cười, cô nói vu vơ cũng không đến nỗi to lắm, “Cũng đẹp mà.”
Trần Tiểu Cường nghe Trạch Yến Nhu nói cái gì đó, nhưng không rõ, không lầm thì đang khen cậu thì phải?
Cậu bèn hỏi lại: “Hả? Cậu mới nói cái gì đó? Đang khen tôi đúng chứ?”
Trạch Yến Nhu sửa lại lời nói của mình, giọng điệu có phần đùa cợt, “Tôi kêu cậu rất rất xấu, cậu có nghe rõ chưa hả?”
Trần Tiểu Cường nghe vậy giả vờ đau lòng ôm cánh tay của Trạch Lan bày ra bộ mặt đáng thương, “Hu hu, em của cậu đúng là không biết thương hoa tiếc ngọc là tôi mà.
Trái tim này của tôi đau quá đi thôi.”
Trạch Lan cười ‘ha ha’, “Được rồi được rồi, cậu diễn sâu quá đấy.”
Trần Tiểu Cường cũng bỏ tay ra, cậu thừa biết Trạch Yến