Hai tuần nữa là đến thi học kì I rồi, nên nhóm của Trạch Lan cũng không đi chơi nhiều, cuối tuần thì về nhà với bố mẹ hết.
Ôn tập chốc cái cũng đến tuần thi.
Trạch Lan hồi nhỏ đã biết Tiêu An học giỏi như nào rồi, lúc nào thi cử cậu chẳng bao giờ thấy Tiêu An ôn gì cả, thái độ nhàn rỗi này khiến Trạch Lan chỉ biết nể phục, “Từ trước đến giờ thi cử mình không thấy cậu lo lắng hay ôn tập gì luôn, hồi nhỏ cậu cũng y như vậy.”
Tiêu An có thói quen là trước khi thi sẽ ôn bài thật kĩ, còn đến lớp rồi sẽ không động vào bài vở, “Mình không giỏi đến vậy đâu.
Mình ôn hết rồi, nên mới không coi lại.”
Trạch Lan: “Bạn của mình lúc nào cũng khiêm tốn như vậy hết.”
Tiêu An nghe chữ ‘bạn’ này ánh mắt lóe lên một tia lạnh lùng, cậu vốn chẳng bao giờ xem Trạch Lan là bạn cả, trong thâm tâm Tiêu An chỉ muốn nói cho Trạch Lan biết là Tiêu An rất thích, thích Trạch Lan rất nhiều, thích muốn chết luôn.
Nhưng mà cậu sợ nói ra Trạch Lan sẽ không thích cậu, tránh xa cậu.
Tiêu An rất sợ phải đối mặt với điều này, nên luôn chọn cách im lặng mà ở cạnh Trạch Lan.
Trạch Lan cũng phải ôn tập một chút kiến thức để cho làm bài có điểm.
Dù cậu học hành chơi bời, luôn nằm trong top mười từ dưới đếm lên, nhưng cũng không thể để đội sổ được.
Tự nhiên thi trước, mọi người cũng chả cần ôn tập gì nhiều vì bài tập làm cũng nhiều rồi, đa số đều cảm thấy ổn cả rồi, những người giỏi như Tiêu An còn chả thèm động đến bài vở nữa.
Trạch Lan đang mải mê ngồi đọc lẩm nhẩm một đống công thức của môn toán, tập trung học nên cậu không để ý gì đến xung quanh.
Tiêu An nhìn Trạch Lan ngồi học bài cũng không nói chuyện làm phiền thêm, cậu chỉ nhìn Trạch Lan thôi cũng thấy đủ rồi.
Trần Tiểu Cường hiếm khi nào thấy Trạch Lan chú tâm học, bèn giở giọng trêu ngươi, “Ôi chao, siêng quá ta, tôi tưởng cậu sẽ cùng tôi đội sổ chung cơ.”
Trạch Lan không quan tâm những lời nói trêu trọc mà chỉ dán mắt học cho thuộc đống công thức toán này, khó nhớ chết đi được.
Còn mớ bài tập kia nữa, Trạch Lan chỉ xem lại những câu cơ bản để lấy được điểm.
Trạch Lan nhìn sách mà nói: “Ai sẽ đội sổ chung với cậu chứ? Tôi có dốt gì thì cũng phải được hạng ba mươi lăm chứ?”
Nghe đến đây Tiêu An không khỏi nhướn mày.
Trước giờ Trạch Lan vốn không để tâm học hành, đó là sự thật.
Nhìn thấy quyết tâm lo học hành của Trạch Lan như vậy, Trần Tiểu Cường cũng không trêu chọc để yên cho cậu học bài.
Tiêu An nhìn Trạch Lan rất chăm chú, do Trạch Lan mải học công thức nên không để ý đến Tiêu An đã nhìn mình rất lâu rồi.
Tiêu An cũng có ý định muốn ôn tập cho Trạch Lan nhưng lại bị từ chối, Trạch Lan nói khi nào cần thì sẽ nhờ cậu giúp.
Điểm học công thức cũng chả là bao so với làm bài tập, nó chỉ chiếm chút xíu điểm nhỏ thôi.
Với lại thi thì gần như 100% là làm bài trắc nghiệm, nếu Trạch Lan học thuộc công thức, mà không biết làm thì cũng như không.
Tiêu An chỉ vào sách cho Trạch Lan, nói: “Cậu học công thức này đi, khả năng cao sẽ vào đó.
Còn mấy cái kia cậu đừng học nữa, sẽ không vào đâu.
Cậu xem lại dạng bài tập này đi, có chỗ nào không hiểu thì hỏi mình, mình giảng cho cậu.”
“Được thôi, mình nghe cậu hết.” Trạch Lan dời mắt sang bài tập, trên mặt lộ lên một tia vui vẻ, “Bài này hên sao hôm đó mình lại chịu ngồi nghe cô giảng bài, mình biết sơ sơ nè.”
Tiêu An: “Để mình kèm cho cậu, không được sao?”
“Phiền cậu lắm, mình cũng lười học muốn chết đi.” Trạch Lan nói: “Khi nào mà được hạng nhất từ dưới đếm lên, thì khi đó mình sẽ nhờ cậu giúp nha.
Khi đó cậu đừng có mà chê mình phiền đó nha.”
Tiêu An liền thất vọng, tự nhiên cậu lại muốn Trạch Lan đội sổ để mà được kèm học cho Trạch Lan.
Hạng nhất từ dưới đếm lên sao, cậu biết Trạch Lan từ nhỏ mà, tuy lười học nhưng chuyện đội sổ đó tuyệt đối sẽ chẳng xảy ra đâu.
Cuối cùng thì thi cả tự nhiên và xã hội cũng đã xong, học sinh thoải mái hẳn ra, tất cả học sinh được nghỉ một tuần trước khi bắt đầu vào học kì mới.
Đa số học sinh ở đây toàn là nội trú nên trong hôm thi xong đã về nhà gần hết.
Trong thời gian đó, Tiêu An vẫn không tiến triển gì được nhiều với Trạch Lan.
Cả nhóm đã biết được Trần Tiểu Cường và Trạch Yến Nhu là người yêu của nhau rồi, mặc dù cả hai không công khai, nhưng mọi người ngoài trừ nhóm bạn ra thì ai cũng đều nhìn ra cả.
Cả đám chỉ cảm thấy thà hai con người này cứ như trước đây thì hơn, bây giờ hai người này chỉ suốt ngày phát cơm chó cho cả đám ăn mà muốn ngán lên đến tận cổ luôn rồi.
...
Tối đến Trạch Lan ở nhà, cũng như mọi khi rảnh rỗi thì tối Trạch Lan sẽ rủ Trần Tiểu Cường chơi game chung.
Thông thường thì có thêm Trạch Yến Nhu và Trương Nghi Niên chơi cùng, nhưng mỗi lần chơi xong cả Trạch Lan và Trần Tiểu Cường chỉ muốn độn thổ lên với hai người này mà thôi.
Trạch Yến Nhu và Trương Nghi Niên được biết đến khi chơi game chính là chuyên gia đi núp lùm, thấy địch thì chạy không dám bắn, chọi nade chết đồng đội, có những pha chết oan uổng cũng chỉ vì cái tính hậu đậu của hai cô, đủ thứ để nói không hết được.
Hai người này bắn phải nói là hơn cả gà, dù có tay to đến đâu, gánh hai cô cũng chỉ tụt rank mà thôi.
Chuyện rủ chơi game chung tốt nhất dẹp đi!
Trạch Lan và Trần Tiểu Cường chơi team bốn, còn thiếu hai slot nhưng lại không dám rủ hai người kia vào.
Trạch Lan nhấn mở mic nói: “Tiểu Cường cậu có bạn bè gì thì mời vào chơi chung cho đủ team đi.”
Trần Tiểu Cường lướt xem danh sách bạn bè của mình, “Ê có này, hình như là Thừa Minh có chơi.
Uầy! Rank cao lắm! Để tôi mời vào lập đội thử xem.”
Thấy có người mời tham gia đội nên Tiêu Thừa Minh nhấn chấp nhận, thật không ngờ lại là người quen hết.
Trần Tiểu Cường mở mic nói: “Tài khoản của cậu xịn thế, rank đã cao, cả K/D cũng cao nữa.
Trâu bò! Thật là trâu bò mà!”
Tiêu Thừa Minh mở mic nói: “Thường thôi, thường thôi, cậu đã quá khen rồi, thế thì tại hai cậu chưa thấy tài khảon của anh tôi rồi nên mới nói như vậy thôi.”
Trạch Lan thấy tài khoản xịn như vậy rồi mà Tiêu Thừa Minh còn kêu thường thôi, nhìn trang phục, skin súng các thứ không cũng đủ biết tiền nạp vào đây không hề ít.
không biết tài khoản của Tiêu An sẽ còn xịn đến như nào nữa đây.
Thấy còn thiếu một người nữa, Tiêu Thừa Minh có ý định mời thêm người, “Để tôi rủ thêm anh tôi cho đủ slot