Đó là một cuộc gọi video.
Từ sau khi Lâm An rời khỏi phòng thí nghiệm, Lâm Hải vẫn luôn truy tìm tung tích của Lâm An, nhưng năng lực phản trinh sát của Lâm An trước giờ rất tốt, Lâm Hải có nghĩ mọi cách cũng không biết đường hành tung của cậu.
Mãi đến một giờ trước có người nói với ông ta là gặp được Tần Tu Văn – người có quan hệ rất tốt với Lâm An ở thành phố N.
"Rốt cuộc con muốn làm gì?"
Điện thoại được chuyển tiếp, gương mặt già nua nghiêm túc của Lâm Hải xuất hiện trên màn hình.
Lâm An không thèm nhìn cha mình, chỉ lo cúi đầu tiếp tục đọc sử ký.
Thấy Lâm Hải sắp nổi giận đến đỉnh điểm, Tần Tu Văn vội vàng hòa giải: "Bác trai à, chuyện này phải trách cháu, là cháu nhờ Tiểu An đến hỗ trợ làm một dự án."
Lâm Hải liếc nhìn Lâm An: "Ta đã tìm người phá giải máy tính của con."
Lâm An vẫn không nói gì.
Bầu không khí trở nên vô cùng nghiêm trọng, để giảm bớt sự xấu hổ, Tần Tu Văn tiếp lời Lâm Hải: "Bác trai, dự án lần này của cháu và Tiểu An có ý nghĩa rất lớn, nội dung cụ thể tạm thời giữ bí mật nên Tiểu An mới không nói cho bác."
"Rốt cuộc là dự án gì?" Sắc mặt Lâm An dần dịu lại, trong ánh mắt thậm chí còn hơi thoáng qua sự hưng phấn.
Các biện pháp bảo mật của Lâm An thật sự quá tốt, dù ông ta có tìm hacker hàng đầu phá giải máy tính thì kết quả cũng chỉ nhận được một chuỗi số liệu đường cong không rõ.
Lâm Hải đã đối chiếu số liệu với toàn bộ những dự án Lâm An từng tiếp xúc, không trùng khớp cái nào cả.
Điều duy nhất ông ta có thể bảo đảm là thứ mà con trai ông – người đã đặc biệt phi thường từ khi còn nhỏ nghiên cứu bí mật tuyệt đối không phải là dự án đơn giản.
Mà giờ thậm chí nó còn đến tìm Tần Tu Văn, càng chứng tỏ tầm quan trọng của dự án này.
Nghĩ đến đây, tâm trạng Lâm An kích động đến mức gần như bộc lộ ra ngoài.
Ông ta chỉ hận không thể nói với Lâm An rằng mau nói nội dung dự án cho ông ta, ông ta muốn làm chung với bọn họ.
Biểu hiện này của Lâm Hải không nằm ngoài dự đoán của Lâm An.
Thân là con trai, cậu hiểu rất rõ, cậu và cha đều cùng là một loại người.
Vì nghiên cứu khoa học, bọn họ có thể xem nhẹ tất cả.
Đây cũng là lí do vì sao Lâm An đồng ý lấy con mình làm vật thí nghiệm, mà đó cũng là nguyên nhân vì sao vật phẩm thí nghiệm Lâm An lại cam tâm tình nguyện tiếp nhận tất cả hệ thống theo dõi của phòng thí nghiệm.
Nhưng, chung quy Lâm Hải cũng khác Lâm An nhiều, Lâm Hải đã già rồi, kiếp sống học thuật của ông ta cũng đã tuyên cáo kết thúc từ mấy năm trước.
Lâm An thì khác, cậu còn trẻ, quan trọng nhất là Lâm An có bộ não vượt ngoài tầm hiểu biết của Lâm Hải.
Tần Tu Văn hơi do dự, hắn không chắc Lâm An có muốn nói chuyện này cho Lâm Hải hay không.
Tuy Lâm Hải là cha của Lâm An, nhưng theo hắn biết thì quan hệ của hai người rất vi diệu, hơn nữa sở dĩ Lâm An lẻ loi một mình xuất hiện ở đây là vì cậu không muốn bị Lâm Hải biết.
Hiển nhiên, Lâm Hải cũng ý thức được điểm này, vì thế, ánh mắt hai người đều đồng loạt nhìn về Lâm An đang tập trung tinh thần xem sử ký.
Đột nhiên, Lâm An ngẩng đầu lên cười.
"Tiểu An?"
Lâm Hải cảm thấy nụ cười này của Lâm An có điều gì đó quỷ dị không nói nên lời.
Tần Tu Văn cũng buồn bực lắm, dự án bí mật mình ấp ủ bị phát hiện, luận văn hàng đầu, uy vọng trong giới học thuật...!Mà tất cả những thứ này giờ đều phải xem ý Lâm An, tên nhóc thúi này mới chỉ nói cho hắn một ít tin tức mơ hồ, tư liệu cụ thể thì hắn chưa thấy cái nào.
Thấy tình thế không đúng, Tần Tu Văn nhanh chóng tìm cớ ngắt điện thoại: "Bác trai à, vậy hôm nay cứ như thế trước đi, sau này chúng ta liên hệ sau."
"Đợi đã..."
Giọng nói nôn nóng của Lâm Hải truyền đến, nhưng Tần Tu Văn rất nhanh tay lẹ mắt, sau khi ngắt điện thoại thì tắt nguồn luôn, không cho Lâm Hải cơ hội nói thêm lời nào.
Tần Tu Văn đắc ý tranh công: "Biết y là cậu không muốn gặp cha cậu mà."
Lâm An ừ nhẹ một tiếng.
Tần Tu Văn đến trước mặt cậu, thấy cậu vẫn chăm chú không rời nhìn quyển sách cổ kia, tò mò hỏi: "Xem cái gì vậy, xem gì mà chuyên chú đến vậy?"
Tần Tu Văn biết, với đầu óc của Lâm An, chỉ cần đọc qua một lần là có thể nhớ được tất cả, nhưng vừa rồi hắn để ý cậu ta xem trang này đến ba lần.
"Trang này ghi lại điều kiện thành niên của người trên núi Phượng Khê."
"Điểm này tôi không để ý lắm, có giá trị lắm sao?"
"Không, toàn viết bừa thôi."
Tần Tu Văn: "..."
Trông Lâm An không giống như đang nói dối lắm, nhưng mấy lời thề son sắt cậu ta nói lúc tìm hắn hỗ trợ trông cũng không giống nói dối.
Tần Tu Văn ngây người tại chỗ chừng nửa phút rồi mới hoàn hồn: "Cậu có ý gì không?"
Lâm An đột nhiên cầm quyển sách kia lên.
Dưới ánh đèn, khuôn mặt cậu thoạt nhìn có nét ngây thơ lạ kỳ.
Tần Tu Văn lập tức bừng tỉnh, cứ cảm giác thiếu niên trước mặt căn bản không phải thiên tài gì mà chỉ là một đứa trẻ hồn nhiên chưa chịu lớn.
Kế đó, đứa trẻ này đem tư liệu quý giá hắn vừa tốn đến năm trăm mười nghìn đốt cháy.
Không sai, chính là đốt sạch.
Tần Tu Văn trơ mắt đứng nhìn.
Hắn không biết Lâm An lấy mồi lửa từ đâu ra, cũng không biết cậu ta bắt đầu đốt từ khi nào, chỉ biết rằng gần như đốm lửa vừa nổi lên, quyển sách cổ mỏng manh dễ cháy kia đã bị thiêu rụi hoàn toàn.
Tần Tu Văn trợn tròn mắt: "Cái thằng nhóc thúi này, cậu điên rồi à?"
"Tôi không cố ý." Lâm An thảy kính lúp lên bàn như không có chuyện gì cả.
"Má! Cậu lừa ai đó!" Tần Tu Văn nổi điên lên mắng.
Lâm An nhìn quyển sách cổ đã bị đốt thành tro không thể khôi phục được, khóe môi hơi nhếch, nở nụ cười như tên ác ma: "Anh cho là trên thế giới này có yêu quái thật à?"
Tần Tu Văn câm nín hồi lâu cũng không nói nên lời.
Mới đầu thật ra hắn không tin đâu, nhưng vì những lời Lâm An nói nên hắn mới tin.
"Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?" Tần