Edit: Tiệm Bánh Sò
Liên Văn Bách không khỏi nhớ tới một chuyện nhỏ.
Nói là chuyện nhỏ, vì nó thật sự rất nhỏ, lúc cậu ta còn niên thiếu, cha mẹ đã từng ôm kỳ vọng cao với cậu ta, bồi dưỡng mọi mặt theo tiêu chuẩn người thừa kế.
Nhưng Liên Văn Bách lại cố tình đi ngược lại, từ nhỏ cậu ta đã không thích học, không thích kinh doanh.
Có lẽ là năm cậu ta học lớp năm, cậu ta rất thích truyện tranh.
Ai chẳng biết mấy nam sinh tuổi ấy luôn thích mơ mộng mấy ảo tưởng bay bổng, mỗi ngày tan học về làm xong bài tập, niềm an ủi tâm lý duy nhất của Liên Văn Bách là theo dõi truyện tranh mới, sau đó tám chuyện với đám bạn nội dung truyện.
Nhưng niềm vui ngắn chẳng tày gang, rất nhanh, mẹ Liên Văn Bách đã biết chuyện này.
Mẹ cậu ta rất bất mãn với việc cậu ta mê mẩn mấy thứ truyện tranh "không đàng hoàng" này.
Có nhiều bậc phụ huynh nếu biết con mình mê truyện tranh sẽ tận tình khuyên nhủ, hoặc có người nghiêm khắc hơn sẽ cấm luôn con mình.
Nhưng mẹ Liên Văn Bách lại khác.
Bà ta trực tiếp tìm đến tác giả truyện tranh, cho tác giả một số tiền, yêu cầu tác giả ngừng sáng tác quyển truyện tranh này vô thời hạn.
Chuyện sau đó có thể nghĩ ra ngay, niềm vui tinh thần duy nhất của Liên Văn Bách đã bị tước đoạt.
Lúc ấy Liên Văn Bách còn nhỏ nên khi mẹ dùng giọng điệu bình thản nói chuyện này cho cậu ta biết, trong lòng cậu ta rất mờ mịt.
Cậu ta không hiểu mình đã làm sai chuyện gì, cũng không sao mẹ mình lại làm vậy.
Chuyện này đã gieo xuống một hạt giống trong lòng Liên Văn Bách.
Trong tiềm thức, cậu ta không thể phản kháng cha mẹ, vì cậu ta biết, một khi cậu ta phản kháng thì kết cục chờ đợi cậu ta sẽ thế nào.
Nhưng chẳng lẽ cứ mãi như vậy, mãi để cha mẹ điều khiển cuộc sống của cậu ta sao?
Bé Trà sữa tỉnh dậy trong lòng Văn Tâm.
Gần như ngay khi vừa mở mắt, Trà sữa đã ngửi được mùi hương cam quen thuộc trên người Văn Tâm, vô vàn ấm ức tủi thân lại ùa đến như sóng biển.
"Meo meo..." Tâm Tâm! Có người bắt nạt tui...
Văn Tâm sợ hãi, vội vàng ôm chặt Trà sữa sơn, dỗ dành nó: "Đừng khóc đừng khóc, Trà sữa đừng khóc, có gì ấm ức thì mẹ sẽ ra mặt cho con mà."
Trà sữa không nói nên lời được, chỉ có thể kêu meo meo đáng thương vô cùng.
Văn Tâm nghe mà đau lòng không thôi, nhưng cô cũng biết mình không thể giúp nhiều được, chuyện duy nhất cô có thể làm là chia sẻ Weibo giúp Liên Văn Bách chứng minh sự trong sạch thôi.
Văn Tâm cũng cảm thấy chuyện này rất là kỳ quặc.
Phó Lăng Huyên với Liên Văn Bách bình thường chẳng liên quan gì đến nhau cả, giờ đột nhiên cô ta lại ăn mặc lộ liễu xuất hiện trong phòng Liên Văn Bách.
Hơn nữa lại còn thật trùng hợp, đúng lúc tổ chương trình phỏng vấn trực tiếp bất ngờ.
Rõ ràng là bày bố xong hết mọi chuyện rồi chỉ đợi hãm hại Trà sữa nhà bọn họ thôi mà.
May mà linh hồn bảo hộ kịp thời xuất hiện bảo vệ Trà sữa.
Khi Liên Văn Bách ở hình người chìm vào giấc ngủ rồi bị Phó Lăng Huyên đánh bất ngờ, linh hồn bảo hộ đã âm thầm biến Liên Văn Bách thành hình mèo.
Do vậy Phó Lăng Huyên mới tay trắng thất bại.
Nếu không phải Liên Văn Bách không ở đó thì chuyện này chỉ sợ cậu ta có nhảy vào sông Hoàng Hà cũng không xóa sạch được.
Nghĩ đến đây, Văn Tâm nhanh chóng lên Weibo giải thích nguyên nhân bé Trà sữa xuất hiện trong phòng Liên Văn Bách.
Vừa đăng Weibo xong, Hạ Lệ đã gọi điện tới, trong điện thoại, giọng điệu Hạ Lệ hơi do dự, không quả quyết như ngày thường.
Văn Tâm hỏi thẳng: "Có phải liên quan đến chuyện Liên Văn Bách không?"
Hạ Lệ thở dài: "Haiz, bên tổ chương trình nói không muốn em cũng bị kéo vào."
Văn Tâm cười lạnh một tiếng: "Chuyện này quấy đến nước này không thoát khỏi liên hệ với tổ chương trình đâu." Không muốn cô bị kéo vào.
Nói dễ nghe nhỉ! Đúng hơn là không hy vọng cô giúp Liên Văn Bách thôi.
Hạ Lệ giải thích: "Chủ đầu tư chương trình lần này là Liên thị."
"Liên thị?" Văn Tâm sửng sốt: "Là Liên thị mà em nghĩ sao?"
Hạ Lệ nói: "Đúng vậy, chính là bọn họ.
Chị nghe một ít bạn bè trong giới nói, hình như lần này Liên thị quyết tâm muốn kéo cậu con trai chạy loạn trong giới giải trí về rồi."
Nói vậy, tất cả bí ẩn đều được giải đáp.
Hóa ra người đứng sau lưng giở trò quỷ là cha mẹ của Trà sữa! Suýt nữa Văn Tâm đã bị chọc tức chết.
Khó trách lúc nãy Trà sữa lại đau lòng như vậy, bị người nhà mình yêu thương nhất chọc sau lưng một dao, ai có thể vui được!
Văn Tâm nghiến răng nghiến lợi: "Em cứ không đấy, em phải nói giúp Liên Văn Bách.
Bên chị Lệ có chuyện gì của Phó Lăng Huyên không, không phải cô ta muốn nổi sao, chúng ta giúp cô ta một phen vậy."
Hạ Lệ không nhịn được bật cười: "Tâm Tâm, em thật là, nếu vậy bên tổ chương trình không dễ nói chuyện đâu." Suy nghĩ của Hạ Lệ cũng đúng.
Nghệ sĩ, dù có là nghệ sĩ nổi tiếng thì tuy bên ngoài trông có vẻ hào nhoáng, nhưng thực tế khắp nơi đều chịu sự chú ý và sắp đặt từ nhiều phương diện của công ty quản lý.
Hạ Lệ cũng suy xét xuất phát từ tương lai của Văn Tâm, tất nhiên là không kiến nghị Văn Tâm đối nghịch với tổ chương trình.
Nhưng Hạ Lệ lại quên, Văn Tâm khác với những nghệ sĩ mà cô từng quản lý.
Văn Tâm nổi nóng: "Sợ cái gì, cùng lắm thì hủy hợp đồng!"
Hạ Lệ còn định nói tiền hủy hợp đồng cũng không phải một con số nhỏ, nhưng lại nghĩ đến người sau lưng Văn Tâm, cô đành im lặng nuốt hét lời khuyên nhủ xuống.
Dù sao nghệ sĩ nhà mình còn có con bài cuối là Tổng giám đốc Kỳ mà.
Bên tổ chương trình có khó chịu à, vậy thì đành phải để bọn họ khó chịu tí thôi.
Theo sự gia nhập của Văn Tâm, người đứng về phía Liên Văn Bách cũng dần nhiều lên.
Tuy vẫn có nhiều minh tinh ngại uy thế nhà họ Liên không dám lên tiếng, nhưng đa số cộng đồng mạng và fans của Liên Văn Bách đều đồng loạt đứng lên nói giúp Liên Văn Bách.
Không chỉ thể, mọi người phát hiện Sở Tịch cũng chia sẻ thanh minh giúp Liên Văn Bách.
Fans của những minh tinh nổi tiếng này ngày thường đều tranh nhau bảng xếp hạng đến vỡ đầu chảy máu, bọn họ chưa từng nhất trí đoàn lết như vậy.
Đồng thời, cũng có một ít tin tức lộ ra, tất cả chuyện này đều do Liên thị đứng sau lưng thao