Edit: Tiệm Bánh Sò
Đây không phải lần đầu tiên Kỳ Trưng đề nghị chuyện kết hôn với cô.
Nhưng lần đầu là lời nói đùa pha lẫn lời thật lòng, mà lần này anh lại vô cùng nghiêm túc.
Trong tâm trí Văn Tâm, chuyện mới yêu đương mấy tháng đã kết hôn toàn là chuyện hư cấu thôi.
Nhưng hôm nay không hiểu vì sao, nhìn biểu cảm nghiêm túc của Kỳ Trưng, nơi nào đó ở sâu trong lòng Văn Tâm như đổ sập.
Cô vờ làm như nhẹ nhàng lắm, nghịch ngợm hỏi: "Nhưng mà kết hôn sớm như vậy anh không sợ em chỉ nhắm đến tiền của anh sao?"
Kỳ Trưng cưng chiều cười: "Không sợ, anh tin em."
Văn Tâm tự biện giải cho bản thân: "Ai nói chứ, em nói cho anh biết em rất thích tiền đó, là kiểu yêu tiền như mạng đó!"
Kỳ Trưng nhéo mặt cô: "Vậy càng tốt, anh là người có nhiều tiền nhất, vậy thì em sẽ không yêu người khác."
"...!Còn có kiểu này nữa à?"
"Thế nào, em suy xét thử đi? Nếu em yêu tiền như mạng thì anh sẽ chuyển một nửa cổ phần trên danh nghĩa cho em làm sính lễ."
Văn Tâm líu lưỡi: "Em đùa đấy, anh nói gì vậy!" Kỳ Trưng là cổ đông của tập đoàn Kỳ thị, dù chỉ một phần trăm thì cũng là con số thiên văn với người thường.
Kỳ Trưng lại nói: "Kỳ thật chuyển toàn bộ cho em cũng không sao, nhưng anh sợ lỡ như em cầm hết cổ phần của anh rồi không cần anh nữa thì sao, nên là anh để dành một nửa giữ em lại."
Văn Tâm lắc đầu như trống bỏi: "Không không, lúc nãy em nói đùa thôi, em không cần tiền của anh."
"Vậy em muốn gì?"
"Em muốn..."
Văn Tâm chớp đôi mắt linh động, đột nhiên, cô nhếch môi, duỗi tay phải của mình ra.
Kỳ Trưng: "?"
"Kỳ Trưng..." Văn Tâm sầm mặt xuống: "Anh đừng có nói với em là, anh cầu hôn mà ngay cả nhẫn cũng chưa chuẩn bị nha?"
Kỳ Trưng: "..." Đúng là quên thật.
Lần này Kỳ Trưng đến vội vội vàng vàng, nhiệm vụ chủ yếu lad bắt giữ Kỳ Dương, cầu hôn Văn Tâm kỳ thật chỉ là nhất thời nảy lòng tham thôi.
Mãi đến khi nhắc tới nhẫn anh mới nghĩ đến, hình như khung cảnh cầu hôn lãng ạn trong TV đều không thể thiếu chiếc nhẫn kim cương sáng lấp lánh kia.
Kỳ Trưng là người thuộc phái hành động.
Anh biết lúc này có xin lỗi cũng vô dụng, vì vậy anh kéo Văn Tâm lên xe, muốn đưa cô đế cửa hàng trang sức ở thành phố Z chọn nhẫn ngay.
Nhưng Văn Tâm lại nói nào có chiếc nhẫn cầu hôn nào do con gái tự chọn chứ? Không muốn đi!
Không còn cách nào khác, Kỳ Trưng chỉ đành đưa người đến căn hộ của mình ở thành phố Z, vừa lừa vừa gạt, cuối cùng cũng dỗ người ta ngủ được.
Thời gian hạn chế chỉ còn một giờ, Kỳ Trưng ra ban công gọi điện thoại cho Đường Duệ.
Nửa giờ sau, có người ấn chuông cửa.
Kỳ Trưng ra ngoài lấy đồ vào.
Trên giường trong phòng ngủ lớn, Văn Tâm ngủ rất ngon lành.
Cô thật sự rất mệt, cẩn thận còn có thể nghe được tiếng ngáy nho nhỏ.
Kỳ Trưng ngồi bên cạnh nhìn cô một lát, anh chỉ cảm thấy âm thanh này còn êm tai hơn bài nhạc cao nhã nào.
Nếu có thế, anh thật sự không muốn đánh thức cô, chỉ muốn để cô cứ ngủ yên trong lòng mình mãi đến hôm sau.
Nhưng thời gian hạn chế vẫn còn đó, anh sắp phải biến lại thành mèo rồi.
Tuy hình mèo cũng có thể ở cạnh Văn Tâm, nhưng chung quy cũng khác hình người.
Vì vậy, đến lúc còn mười phút nữa, Kỳ Trưng nhéo mũi Văn Tâm, nói: "Heo con, dậy thôi."
"Cái gì? Heo? Heo ở đâu?" Văn Tâm đang mơ màng ngủ lập tức ngồi dậy.
Kỳ Trưng nhịn không được hôn cô một cái: "Ở trong phòng này, vừa mới ngủ đó."
Văn Tâm bừng tỉnh, vì mới tỉnh ngủ nên mặt còn hơi đỏ: "Anh mới là heo ấy! Đàn ông đều là móng heo hết!"
Kỳ Trưng cũng không tranh luận với cô, đưa đồ vật trong tay mình ra.
Văn Tâm sửng sốt: "Đây là gì?"
"Em mở ra xem rồi biết."
Văn Tâm chần chừ một lát.
Cô cho rằng Kỳ Trưng sẽ nhân thời gian cô ngủ mua nhẫn, nhưng cái hộp trước mặt lớn như vậy hình như không giống hộp đựng nhẫn.
Vậy thì...
"Má ơi?!"
Là nhẫn thật kìa, hơn nữa còn là nhẫn kim cương lớn lóe sáng nữa.
Nhưng mà, có tận bảy cái!
"Anh muốn em gom đủ bảy cái rồi triệu hồi thần rồng hả?" Văn Tâm sợ ngây người.
"Không được hả?" Kỳ Trưng tiện tay lấy một cái ra, đeo lên ngón áp út của Văn Tâm: "Một tuần có bảy ngày, mỗi ngày em có thể đổi một cái."
Văn Tâm: "..." Đúng là đồ trai thẳng, à không, logic của nhà giàu mới đúng.
Kỳ Trưng nâng tay cô lên, dưới ánh đèn, kim cương lấp lánh phát ra ánh sáng lóa mắt.
Anh nghiêng mặt nhìn cô, không nói gì.
Khi Văn Tâm thật sự cho rằng anh sẽ không nói gì nữa, anh lại bế ngang người Văn Tâm lên, đặt cô ngồi lên sofa trong phòng khách.
Sau đó, anh quỳ một bên gối xuống đất.
"Gả cho anh, được chứ?"
Một khắc kia, Văn Tâm nghe thấy mình nói: "Được."
____________________
Một tháng sau, phần quay ngoại cảnh ở sa mạc cũng xong.
Có một số phần quay trong lều, Cố Hạ nói sẽ quay vào tháng sau, vì thế toàn bộ đoàn phim, bao gồm cả Văn Tâm đều nhận được một kỳ nghỉ hai tuần quý giá.
Vừa được nghỉ, Văn Tâm đã lập tức lên máy bay về thành phố N.
Trước kia cô chưa từng cảm thấy căn biệt thự nho nhỏ của mình tuyệt đến vậy, giờ cô chỉ hận không thể ở luôn trong nhà một ngày hai mươi bốn giờ thôi.
Có điều hòa, có máy sưởi, còn có mèo, còn gì cần hơn!
Nhưng mãi đến khi Văn Tâm về đến nhà mới nhận ra rằng...!Cậu ba mèo rừng đi rồi, mấy ngày trước Hoắc Khang đến nói muốn ôm đi.
Bé tư đáng yêu cũng vậy, Văn Tâm nhận được tin là gần đây Lâm An đang bận một hạng mục nghiên cứu khoa học trọng đại gì đó mang tính đột phá, cần phải tập trung hoàn thành.
Ngay cả bé Trà sữa cũng không có đây nữa.
Kỳ thật cũng không có hiểu, dù sao cô đi đến một tháng mà.
Trong nhà trống không, đám mèo lại có sự nghiệp của riêng mình, tất nhiên là sẽ không nhịn được đi thôi.
Ngoại trừ Em gái không để tâm với công việc và mèo đen còn chưa khôi phục hoàn toàn, bên cạnh Văn Tâm không còn con mèo nào nữa.
Văn Tâm ngồi trong căn nhà trống rỗng, cô đơn kinh khủng.
Nhưng cảm xúc này không duy trì được bao lâu.
Rất nhanh, người đại diện Hạ Lệ phong trần mệt mỏi chạy đến.
Hạ Lệ không ở lại thành phố Z, cô trở về sớm hơn Văn Tâm, tập trung xử lý nhưng chuyện khác.
Trông Hạ Lệ rất vui, nhìn thấy Văn Tâm liền cười: "Tâm Tâm, tối nay có tiệc chúc mừng, em chuẩn bị một chút đi?"
Văn Tâm ngẩn người: "Tiệc chúc mừng cái gì?" Sao cô không nhớ mình có thành tựu gì để chúc mừng chứ.
"Em bận đóng phim nên