Xe băng băng trên đường lớn, tốc độ không nhanh cũng không chậm.
Mấy ngày nay Văn Tâm đã quen với tốc độ xe đua, theo lý thì cô phải cảm thấy hơi chậm mới đúng.
Nhưng không hiểu vì sao, thấy hướng đi cách biệt thự càng lúc càng xa, trong ngực cô cứ đập thình thịch dồn dập như nổi trống.
Không về nhà luôn hả? Vậy thì đi đâu?
Văn Tâm trộm liếc Kỳ Trưng bên cạnh, muốn thử tìm chút dấu vết gì từ bên sườn mặt anh tuấn luôn nghiêm túc kia.
Tiếc là, chẳng thu hoạch được gì cả.
Văn Tâm vừa ủ rũ vừa tò mò.
Đã trễ rồi, chẳng lẽ Kỳ Trưng định đưa mình đi dạo thành phố giải sầu à?
Đột nhiên, Kỳ Trưng xoay tay lái, quẹo vào một con đường hẻo lánh.
Văn Tâm trừng mắt nhìn, thầm nghĩ, dù có đi đường vòng cũng đâu phải đường này, hay là...!Cô nhìn ánh đèn lập lòe trên biển tên khách sạn cách đó không xa, trong lòng như có gì đó rơi lộp bộp.
Không thể nào!
Kỳ Trưng thật sự dừng xe bên đường kìa.
Chiếc Bentley màu đen đối lập hoàn toàn với những chiếc xe BYD cũ kỹ phủ đầy bụi quanh đây, thậm chí ngay cả khí chất của anh cũng không hợp với hoàn cảnh xung quanh chút nào.
Xuống xe, Văn Tâm thấp thỏm hỏi: "Ừm Tổng giám đốc Kỳ, chúng ta giờ là..." Chuẩn bị chơi trò quy tắc ngầm sao?
"Ăn thôi." Kỳ Trưng quay đầu nhìn cô, đôi mắt đen càng thâm trầm hơn: "Cô ghi hình cả ngày rồi, chắc đói bụng rồi nhỉ?"
Văn Tâm: "..." Tổng giám đốc bá đạo mà cũng tới đây ăn hả? Ít nhất cũng phải là nhà hàng ba sao Michelin chứ!
"Lần trước nghe Hạ Lệ nói cô thích ăn món nướng BBQ ven đường, nhưng vẫn chưa có thời gian." Kỳ Trưng mất tự nhiên quay đầu đi, không đối diện với ánh mắt của Văn Tâm.
Đồ nướng ven đường là đồ ăn gì, thân là Tổng giám đốc bá đạo, đương nhiên Kỳ Trưng không biết.
Nhưng, anh không biết, không nói lên rằng cấp dưới của anh không biết.
Chỉ cần nói một câu thì cấp dưới tài giỏi nhất – Đường Duệ sẽ điều tra hết toàn bộ quán nướng trong thành phố gửi lên.
Nào là chứng nhận an toàn thực phẩm, độ nổi tiếng về hương vị, vị trí quán, Đường Duệ tổng hợp thành một file excel dài mười mấy trang A4 gửi qua.
Cuối cùng, Đường Duệ đề cử sáu quán, Kỳ Trưng chỉ cần chọn một quán là được, nhưng anh lại cố chấp lắm, nếu đã đưa Văn Tâm đi rồi thì nhất định phải chọn quán tốt nhất.
Vì vậy, chủ từng quán nướng này dạo đến tổng công ty một lần.
Đánh giá xem xét cả ngày, cuối cùng cũng chọn quán này.
Tuy Kỳ Trưng đã tính toán trước, quán nướng mà hai người đi chính là quán ngon nhất thành phố, nhưng giờ chỉ còn cách một bước nữa, anh vẫn thấp thỏm không thôi: "Cô có muốn ăn món này không? Nếu cô thấy buổi tối không nên ăn quá nhiều dầu mỡ thì..."
Văn Tâm chớp chớp mắt, cắt lời anh: "Đồ nướng BBQ mà không ăn về đêm thì còn có ý nghĩa gì chứ?!"
Dưới ánh đèn đường mờ ảo, hàng mi cô cong cong nhấp nháy, run run khiến lòng người ngứa ngáy.
Kỳ Trưng ngơ ngẩn, khoảnh khắc đó anh đột nhiên hiểu ra vì sao lúc ở nhà khi Văn Tâm nhìn thấy đuôi mình sẽ tìm mọi cách lén vuốt một phen.
Giọng của Văn Tâm gọi anh lại: "Đi thôi Tổng giám đốc Kỳ, tôi không đợi nổi nữa rồi."
Kỳ Trưng hoàn hồn, đột nhiên anh cảm thấy danh xưng Tổng giám đốc Kỳ rất quen thuộc với mình lại xa cách lạ kỳ.
Thậm chí còn không dễ nghe bằng Nhóc con nữa.
Hai người ngồi xuống bàn gần biển hiệu.
Quán nướng này làm ăn rất tốt, dãy bàn xếp dài từ đầu đến cuối đường, trời vữa chưa tối hẳn mà đã nhộn nhịp vô cùng, khách ra vào nườm nượp.
May mà trước khi Kỳ Trưng đến Đường Duệ đã đặt chỗ trước, hai người mới không đến nỗi lưu lạc xuống hoàn cảnh phải xếp hàng đầu đường.
Trước khi xuống xe, Văn Tâm đã đeo kính đội mũ lưỡi trai luôn mang theo mình lên, vành mũ thấp, không ai nhận ra được.
Kỳ Trưng thì hơi thảm, trên người cứ như được đắp đầy tiền, đi đến đâu cũng bị người ta dõi theo.
Cũng may người này từ nhỏ đến lớn đã bị chú ý rồi nên không thấy có gì lạ.
Bàn bên còn có người thì thảo bàn tán, hình như đang suy đoán quan hệ của hai người, Kỳ Trưng liếc qua, bọn họ lập tức im lặng.
Văn Tâm không nhịn cười được: "Ánh mắt Tổng giám đốc Kỳ sắc bén thật đó." Cô nhớ lúc Kỳ Trưng là mèo cũng dùng chiêu này, lần nào cũng linh, lần nào cũng làm mấy con mèo khác sợ vỡ mật.
Kỳ Trưng lập tức giải thích, cứ như sợ bị hiểu lầm: "Trời sinh."Hắn không cố ý hung tợn đâu, cũng không hung với Văn Tâm.
Văn Tâm ra dấu hiểu rồi, ra vẻ mình sẽ không hiểu lầm đâu.
Dù mèo đen có hung dữ thế nào, bạo lực thế nào thì cũng do một tay cô nuôi lớn mà.
Lúc này bà chủ đưa thực đơn tới, Văn Tâm đưa tay nhận theo bản năng, vì cô cảm thấy nhân vật như Kỳ Trưng chắc sẽ không biết nhiều về những nơi này đâu.
Kết quả sự thật chứng minh, cô lại sai rồi.
Thậm chí Kỳ Trưng còn không cần xem thực đơn mà đã thuộc làu làu đặc sản ở đây như trong lòng bàn tay: "Hai mươi xiên mề gà, hai mươi xiên gân bò, năm xiên cánh gà, hai chai Coca ướp lạnh, cay nhiều chút."
Bà chủ sửng sốt: "Trước giờ chưa từng gặp cậu thì phải?" Sao lại quen thuộc thế.
"Xem trên mạng." Kỳ Trưng lại đẩy thực đơn cho Văn Tâm: "Tôi chọn sơ rồi, cô xem thử có muốn gọi thêm gì không."
Văn Tâm ngạc nhiên nhìn chằm chằm Kỳ Trưng, cứ như là nhìn người xa lạ vậy.
Ánh mắt đó quá thẳng thắn, khiến tim Kỳ Trưng lại đập loạn.
Xem ra Đường Duệ cũng đâu hẳn vô dụng hoàn toàn, ít nhất thì chiêu này dùng được.
Xét đến sức ăn của Kỳ Trưng, Văn Tâm lại gọi thêm mấy món nữa, chừng đủ hai người ăn mới dừng tay.
Chọn món xong, bà chủ cầm thực đơn đi, Văn Tâm chống tay lên cằm, nhịn không được hỏi: "Tổng giám đốc Kỳ, sao anh lại đưa tôi đến chỗ này ăn?"
Kỳ thật chủ yếu Văn Tâm muốn hỏi sao một vị đại gia như anh lại biết mấy quá nướng quen đường này? Nhưng hiển nhiên, Kỳ Trưng lại hiểu theo nghĩa khác, anh trả lời theo ý mình: "Cô