Người đang nằm nhắm mắt cũng không ngủ yên như bề ngoài.
Vu Hiểu Thao cảm thấy cái tay đặt bên lông mình rất nóng.
Mu bàn tay nhìn qua không có gì lạ, nhưng khi cậu để đệm thịt lên thì như có ngọn lửa dưới chân.
Vu Hiểu Thao mở to mắt mèo nhìn cẩn thận, trong đầu rất nhiều lần xuất hiện ý nghĩ muốn lao ra ngoài đi tìm bác sĩ.
Nhưng lại có một cái ý nghĩ bảo cậu tiếp tục chờ một chút.
Dù sao đó cũng là máu Phượng Hoàng, có lẫn vào rượu mạnh bao nhiêu thì cũng là máu Phượng Hoàng.
Quá trình Phượng Hoàng dục hỏa niết bàn luôn không dễ chịu, người hấp thụ máu Phượng Hoàng kích hoạt quá trình này cũng không có khả năng dễ chịu.
Khi Vu Hiểu Thao lải nhải trong lòng thì người đang nằm trước mặt đột nhiên mở mắt.
Nhìn thoáng qua, đôi mắt người này đã trở lại bình thường, tròng mắt trắng không còn đỏ lên nữa, đồng tử cũng là nguyên bản.
Nhưng nhìn từ góc độ của Vu Hiểu Thao, trong đôi mắt màu đen đó có ngọn lửa đang thiêu đốt, ánh lửa cứ như lúc nào cũng có thể lan ra.
Vu Hiểu Thao duỗi đầu muốn nhìn cẩn thận hơn lại bị bàn tay to của người nào đó đột nhiên bế lên, bản tay để trên lưng cậu mang sức nóng mãnh liệt làm cậu tỉnh táo lại.
Ánh mắt Vu Hiểu Thao lập tức chuyển đến trên mặt Lôi Khải Hoành mà không phải đôi mắt của hắn.
Mà lúc này, Lôi Khải Hoành đột nhiên cho cậu một nụ cười tà khí, bàn tay to càng di chuyển từ sau lưng đến cằm mèo của cậu, rất ngả ngớn nâng cằm cậu lên.
Vu Hiểu Thao:.
Trẫm vừa nói, cái máu Phượng Hoàng này hình như mở ra một cái chốt mở rất kì quái trên người này!
Quan hót phân này chỗ này cũng không bình thường!
Vu Hiểu Thao rụt cổ lại, mắt mèo to tròn cẩn thận nhìn Lôi Khải Hoành, "Meo meo meo?"
Quan hót phân, hay là anh tiếp tục nhắm mắt lại ngoan ngoãn ngủ một giấc đi?
Không chừng anh ngủ dậy thì mọi thứ đã kết thúc luôn rồi đó.
Lôi Khải Hoành không đáp lại cậu, ánh mắt tà khí của hắn lại theo tiếng kêu của cậu chuyển đến miệng mèo của cậu.
Vu Hiểu Thao vô thức liếm răng, "Meo.
.
meo meo ngao!"
Quan hót phân, anh.
.
Anh bị sao vậy, anh đừng cười đáng sợ như vậy, trẫm thấy hơi hãi!
Ánh mắt Lôi Khải Hoành chuyển đến mắt mèo của cậu, cứ như hắn có thể hiểu được cảm xúc trong đó.
Sau đó, giọng nói và tiếng cười mang theo mùi rượu phả ra chỗ cậu, "Ngoan nào, đừng sợ!"
Vu Hiểu Thao lùi ra sau một bước.
Anh cười đáng sợ như vậy, trẫm không sợ mới là lạ.
.
Vu Hiểu Thao lui về phía sau, đồng thời cảm thấy không đúng lắm, lúc quan hót phân nói vậy thì hình như không phải đang nhìn cậu mà là đang nhìn phía sau cậu!
Vu Hiểu Thao đều sắp tạc mao.
Cứ như sau lưng trẫm có thứ gì không bằng!
Vu Hiểu Thao nhanh như chớp quay đầu lại nhìn.
Phía sau cậu trống không, trừ thứ để trồng cây tiêu nhỏ cách đó không xa thì chỉ có không khí.
Vu Hiểu Thao lại quay đầu về, trơ mắt nhìn Lôi Khải Hoành không hiểu sao nhìn về phía sau lưng cậu cười.
Hắn còn cười dịu dàng lại tà khí, nếu thật sự muốn miêu tả thì chỉ khác nụ cười mang màu sắc một chút xíu!
Vì thế, Vu Hiểu Thao tạc mao.
Rốt cuộc thì nhìn thấy cái gì! Trẫm thật sự bị dọa rồi!
Mà trong khi Vu Hiểu Thao đang tạc mao thì Lôi Khải Hoành đột nhiên ngừng cười, giơ tay bế mèo nhỏ lên, vuốt ve lưng mèo nhỏ, hắn tiếp tục dùng giọng nói mang mùi rượu an ủi, "Đừng sợ.
"
Vu Hiểu Thao nhìn đôi mắt gần ngay trước mặt: !
Meo, ánh mắt của anh rõ ràng đang nhìn phía sau trẫm!
Quan hót phân, anh rốt cuộc là đang an ủi trẫm hay là an ủi thứ kì quái gì đó mà anh nhìn thấy?
Mà Lôi Khải Hoành lúc này cảm thấy rất mơ hồ cũng rất thoải mái, cảm giác mông lung như đang nằm mơ.
Thông qua đôi mắt không hiểu sao lại nóng lên này, hắn thấy được cảnh tượng trước giờ chưa từng thấy.
Phía sau mèo nhà hắn mơ hồ xuất hiện một thiếu niên cao gầy, mặc một loại trang phục hơi khác biệt với trang phục đế quốc, có một đôi mắt to tròn trong trẻo như mắt mèo, mái tóc ngắn mềm mại màu đen, thoạt nhìn rất sạch sẽ, đẹp trai.
Cái này cũng không có gì.
Quan trọng là, bờ môi nhạt màu của thiếu niên này đóng mở đồng bộ với tiếng kêu của mèo nhà hắn.
Nếu đây không phải mơ, có phải hắn thấy được linh hồn của mèo nhà hắn không?
Linh hồn, thú vị, đáng yêu!
Sau đó, người nào đó lại cười.
Vu Hiểu Thao bị tiếng cười làm run người, cậu đột nhiên ra sức giãy giụa.
Meo meo meo, trẫm không muốn ở đây, trẫm phải về nhà.
Trái Đất mới là an toàn nhất!
Mà người nào đó cười cười, trên đầu liền bốc khói, có ngọn lửa thoát ra từ chân tóc hắn.
Thấy tình huống này, Vu Hiểu Thao đột nhiên ngừng giãy dụa, móng vuốt co duỗi, chuẩn bị tùy thời móc bùa bảo vệ ra.
May mà Lôi Khải Hoành có vẻ cũng không nhận ra, những ngọn lửa này hình như cũng không làm tổn thương cơ thể hắn.
Vu Hiểu Thao yên tâm, đồng thời cũng không nhịn được hơi ác ý nghĩ.
Bỏng gì đó thì thôi, nhưng nếu có thể thì tốt nhất nên đốt cho anh ta thành đầu trọc!
Đến khi tỉnh rượu, không biết vị Nguyên soái này thấy cái đầu trụi lủi của mình sẽ phản ứng thế nào.
Ngọn lửa dần dần bén đến ngọn tóc của Lôi Khải Hoành, sau đó dần dần lan tràn, có xu hướng lan đến da Lôi khải Hoành.
Thấy ngọn lửa sắp lan đến trước mặt mình, Vu Hiểu Thao dùng sức vùng ra, chạy đến bên kia giường.
Lửa này đừng không đốt Lôi Khải Hoành thành trọc đầu mà đốt cậu thành mèo trụi lông trước.
.
Đúng lúc này, Lôi Khải Hoành duỗi tay, lưu loát vuốt mái tóc bốc lửa ra sau đầu, mở miệng nói, "Mèo con, mày thấy nóng không?"
Tuy đệm thịt đã thấm mồ hôi, nhưng Vu Hiểu Thao lắc đầu rất dứt khoát.
Cậu cảm thấy sau những lời này có bẫy rập!
Vu Hiểu Thao cẩn thận nhìn ngọn lửa đang lan tràn này.
Lửa Phượng Hoàng có thể thiêu đốt tất cả, nhưng ngọn lửa lúc này ngoài làm phòng nóng lên thì cũng không đốt cháy bất cứ thứ gì.
Lôi Khải Hoành tuy đang say rượu nhưng ngọn lửa đốt cháy từ trong cơ thể hắn ra rõ ràng đã bị hắn hạn chế theo bản năng, không có khuynh hướng hủy diệt bất kì vật phẩm nào.
Mà Lôi Khải Hoành vuốt xong tóc, nhìn mèo nhỏ lui ra sau cùng mồ hôi rõ ràng trên trán, cùng thiếu niên trên chóp mũi cũng có một tầng mồ hôi mỏng, đột nhiên nhếch khóe môi, nhướng mày.
Mèo nhỏ nghĩ một đằng nói một nẻo.
Lôi Khải Hoành cười xong, đột nhiên bế mèo nhỏ lên.
Lửa Phượng Hoàng lập tức lan đến trên người Vu Hiểu Thao.
Vu Hiểu Thao giật mình, suýt nữa thì móc bùa bảo vệ ra.
Sau đó