Lôi Khải Hoành nhìn con mèo cam trắng nhỏ trên mặt bàn, khóe miệng lặng lẽ nhếch lên, vươn bàn tay ra, chân thành mà nói: "Cảm ơn Quất Tọa nhỏ."
Mặc dù không rõ mèo nhỏ này rốt cuộc là một cơ thể có trí tuệ cao thế nào, nhưng có thể khẳng định rằng thể chất và tinh thần lực của hắn được chữa trị trăm phần trăm là do mèo nhỏ này.
Khi kỹ thuật chữa bệnh trước đó đã không có biện pháp, chỉ trong vòng mấy tiếng đồng hồ thôi mà nó đã dọn dẹp sạch hoàn toàn vết thương nặng ban đầu của hắn.
Quất Tọa nhỏ đúng là không đơn giản.
Vu Hiểu Thao nghe thấy tên gọi này thì nháy mắt đen mặt.
Quất Tọa là Quất Tọa, tại sao phải thêm chữ "nhỏ" vào?
Ý nghĩa của cái tên này thật rõ ràng, Lôi Khải Hoành cũng dễ dàng hiểu được.
Hắn nhướn mày, mắt nhìn thân hình của mèo nhỏ từ trên xuống dưới.
Ngoài đôi tai ra thì chẳng có gì lớn cả.
Cái đuôi thì con người không có, có thể loại trừ được.
Vu Hiểu Thao ném cho hắn một ánh mắt coi thường của bậc đế vương.
Đôi mắt của trẫm cũng khá lớn đó!
Nhưng Lôi ái khanh cũng không cần nóng vội như vậy, chờ một ngày nào đó cây tiêu nhỏ của trẫm lớn lên, trẫm nhất định sẽ có cơ hội trở thành một Quất Tọa to lớn.
Không chừng dáng người ấy còn đi thi đấu với voi được đó, trẫm sẽ làm ái khanh phải lau mắt mà nhìn!
Không có cách nào khác, đã nhiều năm chưa bao giờ ăn no nên giấc mộng này chính là đơn giản thô thiển như vậy!
Tuy nhiên, trước mặt.
Vu Hiểu Thao cúi đầu nhìn bàn tay đang mở ra của Lôi Khải Hoành rồi nâng chân đặt lên đó.
Bởi vì thời gian sắp tới Lôi ái khanh sẽ vì trẫm mà hứng chịu lửa giận nên trẫm cố gắng không so đo bất hòa với ái khanh.
Lôi Khải Hoành khép tay nắm lấy bàn chân của mèo nhỏ lắc lắc.
Bàn chân nhỏ xíu nóng hầm hập, một bên là nệm thịt mềm mềm mại mại, một bên là lớp lông ngắn mượt như nhung.
Khi nắm lấy rắt có cảm xúc.
Vì thế, Nguyên soái Lôi theo bản năng mà nắm chặt, nhẹ nhàng xoa niết.
Vu Hiểu Thao: .
Trẫm biết điều đó!
Vu Hiểu Thao bình tĩnh rút chân về, đôi mắt mèo tức giận nhìn từ trên xuống dưới bộ quân phục vô cùng vừa người của Lôi Khải Hoành: "Meo."
Chữ "Cảm ơn" treo trên miệng chỉ là nói nói suông, anh đừng quên đưa cho trẫm bộ quần áo kia.
Lôi Khải Hoành phát hiện ra rằng sau khi bản thân đã nhận định mèo nhỏ này là một sinh mệnh có trí tuệ cao thì rất nhiều ý định của nó hắn đều hiểu được rất rõ ràng.
Ví dụ như lúc này hàm ý mà mèo nhỏ muốn biểu đạt có liên quan tới điều kiện trao đổi khi đe dọa nó lúc nãy.
Lôi Khải Hoành xoa xoa cái đầu của mèo nhỏ: "Quất Tọa nhỏ cứ yên tâm, tao chắc chắn sẽ làm cho mày một bộ quân phục vừa người."
Vu Hiểu Thao nghiêng đầu né tránh bàn tay của hắn, nâng bàn chân lên, ngang ngược chỉ vào chỗ đang trồng cây tiêu nhỏ.
Sau đó, đúng tình hợp lý mà kêu một tiếng đanh thép: "Meo!"
Còn một điều là từ nay về sau không được tơ tưởng gì tới cây tiêu nhỏ của trẫm! Đe dọa cũng không được!
Nếu không..
Vu Hiểu Thao nhấc hai chân trước lên, móng vuốt nháy mắt lộ ra, ở tại chỗ vung lên múa may mấy lần.
Một ngày nào đó trẫm lớn mạnh rồi sẽ đến tìm anh để tính sổ!
Lôi Khải Hoành nhìn bàn chân con mèo vung loạn xạ, móng vuốt sắc nhọn không có chút lực sát thương nào đối với hắn, trong chốc lát không thể nhịn được ý cười trong lòng, khóe miệng hắn nhếch lên cam đoan với nó: "Xin lỗi mày Quất Tọa nhỏ, về sau dù có thế nào thì tao cũng tuyệt đối không đụng tới cây nhỏ."
Từ trước khi xác định đi tới Đế Tinh, hắn đã liên lạc với quản gia trong nhà ở Đế Tinh để chuẩn bị chu đáo chỗ trồng trọt cho cái cây nhỏ này.
Đồng thời hắn còn dặn quản gia chuẩn bị căn phòng cho con mèo xinh đẹp này, chỉ có điều..
Lôi Khải Hoành liếc nhìn Quất Tọa nhỏ vừa thu lại móng vuốt, ngẩng đầu ưỡn ngực tự thấy mình thật khí phách kia.
Chủ yếu là dựa theo tình huống này thì mèo nhỏ sẽ không được chọn phòng cho riêng mình rồi.
Vu Hiểu Thao hài lòng, đi lên vài bước cọ cọ cánh tay của Lôi Khải Hoành.
Lôi ái khanh có thể cam đoan như thế, trẫm vô cùng vui mừng.
Sau này trẫm cũng sẽ không đối xử tệ với anh, sau này lấy được đồ vật gì từ trong không gian Thao Thiết cũng sẽ phân chia cho anh một nửa.
Lôi Khải Hoành thô lỗ giơ tay sờ mèo nhỏ.
Hắn còn tưởng rằng sau khi tiếp cận với thân phận của mèo nhỏ này thì nó ít nhiều gì cũng sẽ cảm thấy không tự nhiên.
Không nghĩ rằng chủng tộc cực kỳ thông minh với vẻ ngoài giống mèo này lại có đặc tính là đặc biệt dính người.
Vu Hiểu Thao nghiêng người dựa vào tay Lôi Khải Hoành, nằm ngửa ra, đôi mắt hơi híp lại.
Đôi mắt mèo theo khe hở ngắm Lôi Khải Hoành, hơi nâng cái chân, tìm một tư thế ngủ thích hợp và một vị trí để Lôi Khải Hoành dễ sờ lông rồi sau đó mềm mại mà kêu một tiếng: "Meo."
Trẫm ăn chỗ đồ ăn đó xong thì mệt rã rời, Lôi ái khanh cứ tiếp tục mát xa, trẫm cần phải ngủ một giấc.
Vì thế, cuộc trao đổi ngắn ngủi chấm dứt.
Vu Hiểu Thao nhắm hai mắt lại ngủ say.
Lôi Khải Hoành còn có vài chuyện chưa hiểu rõ, ngón tay cào gãi bộ lông mềm mại của con mèo nhỏ.
Hắn thắc mắc muốn biết liệu giấc mơ lúc trước thấy được linh hồn mèo nhỏ của hắn có phải là thật hay không?
Nhưng muốn biết được chân tướng thì cũng không nên nóng vội, Quất Tọa nhỏ dính hắn như thế, sau này hắn sẽ có thời gian để xác định.
Trong chốc lát, năm tháng thật tĩnh lặng.
Một người tâm trạng tốt sờ lông mèo, một con mèo chậm rãi thoải mái hưởng thụ.
Trong