Mặc dù không có phương tiện di chuyển nhưng tốc độ đi đường của Lôi Khải Hoành rất nhanh.
Dọc trên đường, vài lần Vu Hiểu Thao phải nghi ngờ rốt cuộc đùi của người này có bị thương hay không.
Từ nơi cao như vậy rơi xuống, đập xuống đất, không phải sẽ có một vài chấn thương bên trong hay sao?
Đứng lên còn có thể đi tiếp một đoạn đường xa như vậy, người này so với cậu còn kì lạ hơn nhiều.
Sau một lúc lâu bị ôm lắc qua lắc lại, lâu đến mức Vu Hiểu Thao mệt rã rời chỉ muốn ngủ, đôi mắt díp cả lại.
Trong lúc mơ mơ màng màng, một làn hơi nước mát lạnh phả vào chóp mũi, con mèo tham ăn nào đó gần như trong nháy mắt giật mình dựng thẳng lỗ tai, thò đầu ra khỏi cánh tay của người này, đôi mắt mèo to tròn linh hoạt, sáng rực lên, chăm chú nhìn chằm chằm phía xa.
Bên kia có mùi vị linh lực thoang thoảng!
Bước chân của Lôi Khải Hoành rất nhanh nhẹn, chỉ trong chốc lát hắn đã bước tới một dòng suối nhỏ yên ắng trước mặt.
Nước suối cực kỳ trong trẻo, con suối này là thượng nguồn, nước chảy cuồn cuộn
Về phía trước.
Vu Hiểu Thao phấn khởi kêu "Meo" một tiếng.
Mặc dù lá bùa của cậu đã nổ, biến cậu thành một con mèo sữa nhưng nó đã nổ cho cậu lên thiên đường rồi!
Lôi Khải Hoành cúi đầu nhìn cậu một cái.
Thế này là sao? Vừa rồi không phải còn ủ rũ không có tinh thần cơ mà?
Vu Hiểu Thao nâng móng vuốt lên chà sát mặt, giẫm lên cánh tay của người này rồi nhảy xuống, chạy nhanh về phía thượng
Nguồn con suối nhỏ.
Lúc này, AI thừa kế trong đầu người nào đó đột nhiên lên tiếng.
[Hoàng đế bệ hạ tôn kính, suối nước tự nhiên ở nơi này đạt tiêu chuẩn để uống, nếu ngài cần uống nước thì có thể cho người hầu tạm thời của ngài đi chuẩn bị.
Sứ mệnh trước mắt của hắn chính là dùng hết sức lực để chăm sóc cho cuộc sống hàng ngày của ngài, mỗi lời nói, mỗi động tác đều phải tuân theo sự phân phó của ngài, ngài chỉ cần chứng tỏ thân phận của mình là được.]
Vu Hiểu Thao:.
Tôi có thể chặn cậu được không?
[Có thể.]
Vu Hiểu Thao: Tốt lắm, tôi chặn cậu.
Bây giờ cậu chỉ muốn đi uống nước ngay lập tức, âm thanh trong đầu cậu lại cứ om sòm không ngừng, thật phiền phức.
AI thừa kế nào đó: .
Chứng tỏ thân phận khó khăn lắm sao?
Đây chắc chắn là vị hoàng đế có tinh thần lực mạnh mẽ nhất trong lịch sử, nhưng lại là một vị hoàng đế có thân hình kỳ lạ
Nhất, cách làm việc cũng kỳ lạ nhất.
Cùng lúc đó, toàn bộ người dân đế quốc cũng đang tập trung nhìn chằm chằm tin
Tức đang được phát trực tiếp về chiếc cơ giáp thừa kế đứng sừng sững ở đế tinh.
Căn cứ theo ghi chép lịch sử của đế quốc, các hoàng đế sẽ kế vị khi đạt được sự công nhận của AI thừa kế.
Trước tiên,
Thông thường họ sẽ sử dụng cơ giáp thừa kế để thể hiện sức mạnh, chứng tỏ uy
Danh của mình.
Họ rất muốn biết liệu cơ giáp thừa kế mở rộng đứng sừng sững ở đế tinh gần trăm năm rốt cuộc tại thời điểm được khởi
Động sẽ mang dáng vẻ thế nào.
Nhưng mà ngày qua ngày, cơ giáp thừa kế vẫn đứng sừng sững ở chỗ này như cũ, không hề có động tĩnh gì.
Rất lâu sau đó, các thế lực ở khắp nơi đã đưa ra một phỏng đoán.
Vị hoàng đế bệ hạ tương lai này khác với các hoàng đế khác đã từng được AI thừa kế công nhận trong lịch sử trước đó.
Phải chăng vị hoàng đế này có chiến lược, tâm cơ thâm sâu, mọi sự chuẩn bị đều đang tiến hành trong âm thầm?
Phỏng đoán được truyền xuống như thế, cuộc tranh giành quyền lực giữa các thế lực với nhau dần dần ngừng lại.
Họ lặng lẽ xem xét tình hình, đồng thời cũng dồn hết tâm trí và thể lực vào chuyện tuyển cử người hầu thân cận cho vị hoàng đế bệ hạ bí ẩn kia.
Vì thế, dưới sự tổ chức của nhiếp chính vương, cuộc tuyển chọn người hầu thân cận được triển khai với khí thế bừng bừng.
Ai nói người hầu thân cận nhất định phải là chiến sĩ dũng mãnh chứ.
Nếu là hầu hạ bên người thì có thể sẽ có cơ hội ở mặt khác.
Cho nên lần tuyển chọn này có đủ loại mỹ nam, mỹ nữ có thể chất tốt và tinh thần lực cao.
Gần như còn có xu hướng chọn lựa hậu cung cho vị hoàng đế bệ hạ còn chưa xuất hiện kia.
Lúc này, vị hoàng đế nào đó được cho là đầy mưu mô đang nằm trên tảng đá, cố gắng để uống nước.
Nhưng cấu tạo của miệng mèo và con người không giống nhau, răng nanh nhiều mà còn sắc bén, rất khó để làm được động tác hút nước vào.
Vu Hiểu Thao vươn đầu lưỡi ra dò xét, lưỡi mèo linh hoạt vẫn có thể múc nước lên uống, chỉ là có hơi ít..
Cũng may, có còn hơn không, Vu Hiểu Thao thè lưỡi, táp táp liếm nước uống.
Nước suối trong lành ngọt mát còn có thể
Xoa dịu cảm giác đói khát của cậu, so với nước khoáng tinh khiết đóng chai gì
Đó cậu đã uống trước kia thì tốt hơn nhiều.
Vu Hiểu Thao ra sức liếm.
Đã hơn mười năm rồi, khó khăn lắm mới gặp được dòng suối nhỏ dễ thương như vậy nên cậu nhất định phải uống cho hết sạch.
Nhưng song song với sự hưng phấn, Vu Hiểu Thao cũng cảm thấy rất buồn bực.
Bây giờ cậu chỉ có thể dùng lưỡi liếm, không biết phải tới bao giờ mới có thể liếm được hết sạch dòng suối nhỏ này.
Theo sau cậu là Lôi Khải Hoành, hắn nhìn con vật nhỏ màu trắng cam đang nằm trên tảng đá uống nước một cách cẩn thận.
Cái đầu nhỏ xù lông hơi nhấp nhô lên xuống, cái lưỡi chạm vào mặt nước nhanh
Chóng tạo ra một vòng tròn trên mặt nước, khi nuốt xuống còn có âm thanh khò
Khè, thể hiện trọn vẹn bộ dáng khát khô cổ.
Lôi Khải Hoành ngồi xổm chìn chằm chằm một lúc, bàn tay nâng lên sờ vào cái gáy mềm mại của con vật nhỏ.
Bị quấy rầy, Vu Hiểu Thao vung đuôi lên, sâu trong cổ họng phát ra một tiếng cảnh cáo nghiêm nghị: "Meo!"
Thật hung dữ.
Lôi Khải Hoành bật cười, rút tay lại, đi vài bước đến hạ lưu suối, cởi áo.
Khóe mắt Vu Hiểu Thao thoáng nhìn nửa người trên của ai đó, hơi sững sờ ngẩng đầu lên.
Mắt thấy người này cởi quần áo còn sót lại trên người, bước vài bước tiến vào vũng nước khá lớn ở hạ lưu.
Vu Hiểu Thao: Dáng người thật đẹp với cơ bụng tám múi và tuyến nhân ngư, miệng vết thương trên đùi hắn lành với tốc độ rất nhanh, đã sắp kết vảy rồi, còn có cả..
To lớn.
Khuôn mặt Vu Hiểu Thao dưới bộ lông mèo ngượng ngùng đỏ lên.
Ơ? Không được, con suối đầy linh lực của cậu!
Người này thế mà muốn dùng để tắm rửa?
Vu Hiểu Thao điên mất thôi.
Cậu đứng ở trên tảng đá, đi vòng quanh, kêu la không ngừng với người đàn ông đang ở trong
Nước rửa sạch máu ở vết thương kia: "Meo, meo meo!"
Lãng phí lãng phí, cậu giận dữ giậm chân!
"Thưa Nguyên soái, tôi thấy con mèo nhỏ kia đang lo lắng cho ngài." Bạch Hào nói.
"Ừ." Lôi Khải Hoành rất đồng tình với tiếng kêu vội vàng của con mèo nhỏ.
Thấy vũng nước trong suốt bên kia gần như biến thành màu hồng nhạt, Vu Hiểu