Edit: Dung Haru
Buổi tối Khương Hiền tắm cho Khúc Kỳ mới phát hiện nó không bình thường.
Con mèo nhỏ không quá sợ nước, nhưng ngày xưa đụng tới nước sẽ vùng vẫy hai cái, bướng bỉnh dùng cái đuôi quẫy ra bọt nước, làm ẩm đầu đuôi rồi lướt lên mặt. Nhưng hôm nay nó chỉ nằm yên trên tay anh, mặc anh chà xà phòng lên lông mình, trước sau không có động tác gì.
Khương Hiền gãi gãi bụng nó: “Vẫn giận sao?”
Khúc Kỳ meo một tiếng, cũng không có vẻ gì là tức giận. Khương Hiền không đoán được nó nghĩ gì, rửa sạch bọt xà phòng trên người nó, vừa tẩy xong thì bỗng cửa phòng bị mở ra một chút, cái đầu của mèo trắng ngốc hề hề mà thò vào thăm dò.
Cà Rem khéo léo nhảy lên bồn rửa tay, mắt to hiếu kì nhìn chằm chằm con mèo nhỏ gầy teo ẩm ướt, còn mò qua dùng mũi ngửi một hơi. Khương Hiền trong lòng nghĩ không xong rồi, Khúc Kỳ có lẽ lại tức giận, không nghĩ tới mèo nhỏ đột nhiên vùng vẫy tránh khỏi tay anh đi ra ngoài, còn ướt sũng chuồn đi nhảy lên bồn rửa, dựng lông hướng về phía Cà Rem kêu lên. Cà Rem bám theo hề hề meo một tiếng, Khúc Kỳ lại nhảy trên bồn cầu, móng vuốt trơn trượt rớt xuống đất, lần thứ hai dập mông.
Khương Hiền vội vàng chồm hổm bò qua, nâng nó dậy, mèo nhỏ trong tay anh trượt đi, nhảy xuống đất, cảnh cáo Cà Rem không được đến gần, nhanh như chớp lủi về phòng.
“Cưng không phải hù đến ẻm rồi chứ?”
Khương Hiền sờ sờ đầu Cà Rem. Cà Rem không hiểu gì, mềm mại cọ cọ tay anh.
Bắt đầu từ hôm đấy, đổi thành Khúc Kỳ cứ quẩn quanh Cà Rem, mỗi lần như thế đều giương nhanh phô trương thanh thế với con mèo bự, nhưng lại không dám tới gần một bước, thậm chí còn muốn Khương Hiền ôm nó đem đi. Ngay cả giấm chua cũng không thèm ăn, Khương Hiền chăm sóc nó nhiều hơn nó cũng không thèm giận.
Khương Hiền dở khóc dở cười: “Cà Rem làm gì em vậy?”
Còn mèo nhỏ thở phi phì gõ máy tính: “Hồ ly tinh 11”
Khương