Edit: Dung Haru
Khương Hiền mặt không biến sắc, chỉ cười nói: “Mặc cũng đã mặc rồi, đi ra cho anh nhìn nào.”
“Đồ lừa đảo, biến thái… Không ra!” Bạch Tú nhỏ giọng thì thầm càng lui về phía sau, Khương Hiền đành phải chủ động đi qua.
Khương Hiền là dân vẽ, khiếu thẩm mĩ đương nhiên không tồi. Bạch Tú thân hình mảnh mai khung xương nhỏ nhắn, mặc váy dài rất vừa vặn, cổ áo tròn để lộ một phần xương quai xanh, cái váy được buộc ở thắt lưng, váy trắng buông xuống ngay bắp chân, nếu không nhìn kĩ sẽ hơi khó phân biệt nam nữ. Cậu chân trần đứng trên sàn, mắt cá chân xinh đẹp và đôi bàn chân trắng bóc như phát sáng, ánh mắt Khương Hiền dời đi, quay lại trên mặt cậu.
Hai má Bạch Tú ửng hồng, hơi cắn môi, mái tóc đen mềm mại buông lơi trên sườn mặt, cái lỗ tai còn hơi mẫn cảm mà run rẩy nhẹ.
—— Cực kỳ đáng yêu.
Khương Hiền cũng không biết mình có cái sở thích ác ôn thế này, mặt bất động thanh sắc, chỉ dịu dàng ôm Bạch Tú vào ngực. Bạch Tú chôn mặt trên vai anh, anh hôn hôn lỗ tai cậu, nhẹ giọng nói: “Em đẹp lắm.”
Thanh âm Bạch Tú yếu xìu, nhưng vẫn muốn ra vẻ: “… Phí lời!”
Tiểu tử này mặc một xíu liền cởi ra, còn nhảy lên người anh cào loạn. Khương Hiền hết lời dỗ dành, Bạch Tú nhe răng cắn anh, thái độ kiên quyết: Trừ lúc mặc về nhà ba ba, em không bao giờ mặc nữa!
Thiệt sự đáng tiếc nha.
Khương Hiền bận vẽ, Bạch Tú ở bên ngoài cầm điện thoại anh nghịch. Anh có hơi không yên lòng, đột nhiên cười cười, mở taobao tìm quần áo cho mèo, đặt cho Cà Rem và Khúc Kỳ vài món.
Một tuần trôi qua rất nhanh. Cuối tuần thời tiết có chút âm u, Bạch Tú không được tự nhiên xoay tới xoay lui cái váy rồi đội mũ lên, kéo cánh tay Khương Hiền xuống lầu. Đã một tháng rồi cậu chưa ra ngoài, hơn nữa trên người mặc đồ nữa xấu hổ muốn chết, tuy là ráng tỏ ra không sợ hãi, nhưng cánh tay cứ níu lấy người bên cạnh, một chút xíu cũng không dám buông ra.
Ngồi vào xe, Bạch Tú còn thấp giọng đe dọa: “Ba ba nhìn em thế này mà mắng em, em sẽ nói là anh ép em!”
Cậu có thể chưa hiểu hết về thế giới của người lớn, bị ép mặc thành như vậy là có ý tứ gì chứ. Khương Hiền chịu nhẫn nhịn cười gật