Edit: Dung Haru
Khương Hiền hẹn giờ với bệnh viện xong, cúp máy, quay đầu liền thấy Khúc Kỳ ngồi chồm hổm sau lưng.
Mèo nhỏ ngây người vài giây, mới lộ ra dáng vẻ hung thần ác sát, nhào đến muốn phá hỏng điện thoại của anh. Khương Hiền bỏ điện thoại vào túi quần, nó lại nhào về phía túi quần, bị Khương Hiền bắt được, hai tay nắm hai chân trước treo lên không trung.
Hai chân sau cùa mèo nhỏ quơ quàng, Khương Hiền ôm gần lại một chút, mèo nhỏ dùng chân sau đạp mặt anh.
Khương Hiền giở khóc giở cười, ôm mèo lại như vỗ về, dán mặt vào mặt nó cọ cọ: “Ngoan một chút được không?”
Không! Khúc Kỳ hung ác meo một tiếng!
Thoáng chốc nhớ tới chuyện xảy ra tối hôm qua, Khương Hiền bởi vì con tiểu yêu tinh đáng ghét đó mà muốn ly hôn với mình, dáng vẻ kiêu căng lập tức tiêu tan. Nó lắc lắc muốn thoát khỏi cái ôm này, Khương Hiền đã mở miệng: “Nghe anh nói được không?” Ánh mắt anh lắng đọng, nói, “Khúc Kỳ, lúc anh nhặt Cà Rem về, giống như lúc anh đã nhặt được em. Bụng nó bị cột một dây thép thật lớn, là đứa nhỏ nào đó ở xung quanh làm, máu chảy đầm đìa, lúc đó anh nghĩ nó còn không sống nổi.” Anh dừng một chút, sờ sờ bụng mèo nhỏ trong ngực, “Về sau nó được chữa lành, có điều lúc nào cũng đau ốm, lông chỗ bụng đó bây giờ không mọc nổi, lá gan cũng rất nhỏ, không được ở nhà cũng rất dễ dàng hoảng sợ.”
Khúc Kỳ không kêu nữa, nhưng vẫn bướng bỉnh phẩy đuôi vào tay anh. Khương Hiền bắt lấy đuôi nó, đầu ngón tay di di đỉnh đuôi màu vàng: “Em là con mèo đầu tiên của anh, thương thế em khỏi hẳn rồi, anh rất vui, mỗi lần em phá hư cái gì anh đều cảm thấy chỉ cần em khỏe mạnh thì cái gì cũng không sao cả. Anh rất thích em, cũng thích nhất là em, thậm chí lúc đó nhìn em không lớn lên được, anh còn cảm thấy em nói không chừng sẽ luôn luôn ở bên anh.” Anh cười cười, “Nhưng mà sau