Edit: Dương Lam
Bởi thấy Trình Tân ngoan ngoãn hiểu chuyện, nên trước giờ Cổ Sênh và Phù Khanh chưa từng hoài nghi mỗi lần cô nói ra ngoài chơi với Trì Ngôn. Đồng thời, họ đều không có ý đi điều tra xem hai đứa bé đi đâu, chơi gì.
Nhờ vậy nên chuyện của Trình Tân và Liêm Đường, người nhà không hề nghi ngờ mảy may.
Cho đến một ngày nọ, khi Cổ Ý phát hiện ra Trì Ngôn, người đáng lẽ đang hẹn hò với em gái mình lại đang ở nhà luyện chữ.
Cổ Ý chỉ vô tình qua nhà họ Trì, mục đích là trả lại món đồ Trì Ngôn đã để quên ở chỗ mình dạo trước.
Bấy giờ mới biết rằng Trì Ngôn có mặt ở nhà.
Anh dùng gương mặt đầy dấu chấm hỏi nhìn chòng chọc vào bản mặt vạn năm không đổi của Trì Ngôn, hỏi: "Em gái tớ đâu?"" Quét mắt nhìn khắp bốn xung quanh, không thấy bóng Trình Tân.
Mặt Trì Ngôn vẫn lạnh tanh: "Con bé đi gặp một người bạn."
""Ai mới được chứ."
""Không rõ lắm."
Cổ Ý nhìn anh vẻ nghi ngờ, không tin tưởng lời Trì Ngôn lắm.
Kiểu gì cũng thấy mờ ám chỗ nào, rồi làm bộ lơ đãng hỏi: "Chẳng lẽ là đi tìm người trẻ tuổi từng chăm sóc nó à?"" Trong khi mắt vẫn chăm chú nhìn Trì Ngôn cầm tờ giấy khổ lớn lên, ra vẻ nghiêm túc hoàn thành nét chữ.
Chuyện này thật không bình thường.
Anh hỏi như khẳng định: ""Con bé đi tìm Liêm Đường rồi?""
Trì Ngôn im lặng nhìn nét mặt Cổ Ý dần nghiêm lại, cũng biết không thể giấu tiếp được nữa.
Nên thẳng thắn thừa nhận: ""Ừ."
Cổ Ý: ""Sao cậu lại để con bé đi một mình thế chứ, đúng là chủ quan quá..."" Lầu bầu một hồi, Cổ Ý dần nhận ra có chỗ không đúng. Anh thảng thốt: ""Không đúng... Cậu thế này... hoàn toàn không phải biểu hiện của một người thích Tân Tân... Chẳng lẽ...""
"Tớ nhiều lắm chỉ là cái cớ cho con bé thôi." Lúc này Trì Ngôn đã không còn định che giấu.
Cổ Ý: ""Chúng ta đâu phải đến với loài người được, cậu cho nó đi tìm loài người làm gì!"" Trong giọng nói đã có ý giận lẫy.
Trì Ngôn đáp: ""Thích một người đâu cần lý do, cậu ngăn được chắc? Cậu có thể xóa hết tình cảm trong đầu của một người đối với một người khác được không?""
Cổ Ý sốt ruột đi qua đi lại, đã có hơi nóng nảy: ""Ý cậu là, hai đứa nó đã đang yêu đương rồi?""
""Đúng vậy.""
"Nhưng con người chỉ có tuổi thọ trăm năm, sao cậu ta có thể sống với Tân Tân đến khi đầu bạc được."
""Dù có không thể thì cũng làm được gì? Tình cảm làm lý trí thui chột, đây là lựa chọn của chính em gái cậu.""
Cổ Ý và Trì Ngôn chia tay trong không vui.
Lúc Trình Tân về đến nhà đã là 8 giờ tối, mọi người đã về phòng riêng gần hết.
Trình Tân bật công tắc đèn trong sân, rón rén bước từng bước cầu thang chậm rãi lên tầng hai.
Liền thấy ngay anh trai đang đứng chắp tay sau lưng, đợi sẵn nơi đầu cầu thang.
Thấy là Cổ Ý, Trình Tân giả lả cười hỏi: "Anh, sao anh còn chưa ngủ nữa, trời lạnh lắm rồi đấy." Trình Tân mặc áo khoác cổ lông, chân đi đôi bốt da nho nhỏ, ánh mắt sáng ngời, sắc mặt đỏ ửng, nhìn qua đã biết là đang rất vui.
Cổ Ý: "Hôm nay em đi với Trì Ngôn?"
"Vâng ạ." Trình Tân không do dự gật đầu.
"Em và cậu ta đã làm gì rồi?" Nét mặt Cổ Ý đầy hiếu kì.
Trình Tân: "Thì đang có một phim bom tấn mới từ Mỹ mà. Bọn em đi xem phim, sau đó dạo quanh khu trò chơi." Đương nhiên, đối tượng đi cùng là Liêm Đường chứ không phải Trì Ngôn.
Cổ Ý: "Nhưng hôm nay anh sang nhà Trì Ngôn, nghe Trì Ngôn nói, cả ngày hôm nay cậu ta không đi đâu."
Nụ cười trên mặt Trình Tân đóng đá, ánh mắt lúng túng né mắt anh.
Cổ Ý truy hỏi: "Em đi gặp cậu ta?"
Trình Tân biết có giấu nữa cũng vô ích, chỉ đành gật đầu cam chịu.
Anh nói: "Chuyện này lợi hại ra sao, chẳng lẽ em không biết?"
"Anh, nhưng em thích anh ấy, việc này làm sao mà cản được."
"Nhưng hai đứa cũng không thể bên nhau đến đầu bạc răng long."
Trình Tân lắc đầu, cãi lại: "Có thể."
Cổ Ý sừng sộ: "Đầu óc hỏng rồi đấy à? Tuổi thọ của chúng ta có thể lên đến 500 năm, còn con người thì 100 năm đã là cao nhất rồi."
"Thì chẳng phải nếu có thai với người không đồng tộc sẽ làm sức khỏe suy giảm, tuổi thọ rút ngắn à? Vậy là bọn em có thể bên nhau cả đời rồi."
"Tân Tân! Trăm năm thời gian chỉ như một cái búng tay thôi, chẳng mấy sẽ hết. Nhưng 500 năm thì lại có rất nhiều chuyện có thể xảy ra. Em đừng hành động ngu ngốc như thế."
Trình Tân vẫn kiên quyết lắc đầu: "Không, em biết rất rõ mình đang làm gì, lựa chọn ra sao. Nhưng anh à, tạm thời anh đừng nói cho ba mẹ biết, em không muốn khiến ba mẹ lo lắng."
"Đã biết sẽ khiến mọi người lo lắng mà vẫn muốn khăng khăng làm theo ý mình?"
Trình Tân: "Em chỉ không muốn mình phải tiếc nuối." Cô biết mình hơi ích kỉ, nhưng trước kia cô đã sống quá mệt mỏi rồi. Nên đời này, cô muốn được sống vui vẻ hơn, tự do tùy tính hơn một chút.
Cổ Ý có vẻ khá thất vọng, không nói tiếng nào đã quay người đi thẳng.
Những chuyện này, Trình Tân đều không kể cho Liêm Đường.
Không cần phải bắt anh phải chịu đựng những chuyện này chung với cô làm gì, cô không muốn anh phải lo nghĩ, dằn vặt thêm nữa.
Vì mối tình bí mật của mình đã bị phát hiện, nên mấy ngày sau đó Trình Tân an phận hơn hẳn, ngày nào cũng chăm chỉ rèn luyện, tập vẽ, học văn hóa các thứ, không còn dám ra ngoài thường xuyên như mấy hôm trước.
Liêm Đường gặp Cổ Ý vào tuần lễ đầu tiên của tháng 1.
Cổ Ý tới một mình.
Liêm Đường trông thấy anh xuất hiện ở dưới hầm để xe. Anh biết người này chính là anh trai của Trình Tân.
Anh mời anh trai cô tới một quán cà phê gần đấy.
Vừa ngồi xuống, Cổ Ý đã đi thẳng vào vấn đề.
"Cậu đang qua lại với Tân Tân?"
Liêm Đường gật đầu.
"Vâng."
"Vậy cậu có biết không, chuyện chúng tôi không thể kết hôn với con người ấy."
"Tân Tân có nói rồi. Chuyện con cái, tôi cũng không để ý, miễn là cô ấy vui vẻ, khỏe mạnh."
"Không phải, vẫn còn một việc con bé chưa nói."
"Gì cơ?" Liêm Đường thốt nhiên nhìn anh.
Cổ Ý nhấn giọng: "Chúng tôi có thể sống tới 500 năm. Vậy, cậu thấy cậu có còn thích hợp với Tân Tân nữa không?"
Liêm Đường chưa từng nghĩ vấn đề lại ở chỗ tuổi thọ. Lời Cổ Ý khiến anh ngơ ngẩn.
"Còn cậu thì chỉ có trăm năm, cậu có thể cho con bé cái gì? Ở bên loài người, đối với nó chỉ hại không lợi, không chỉ là không thể làm mẹ, mà dù tương lai có thể thành mẹ thì sinh con cũng sẽ gây tới cho cơ thể nó những tổn thương không thể đoán trước. Rồi nó cũng sẽ đoản mệnh như cậu thôi."
Liêm Đường lặng lẽ ngồi nghe, mãi không nói nổi câu nào.
Anh không hề biết những chuyện này.
Cổ Ý tiếp: "Nếu biết những điều này rồi, mà cậu vẫn tiếp tục muốn ở bên Tân Tân, làm liên lụy tới con bé, vậy tôi không còn lời nào để nói." Dứt lời,
Cổ Ý lạnh lùng đứng dậy bỏ đi thẳng.
Liêm Đường vẫn ngồi đó bất động, không nói rõ được tâm trạng mình lúc này.
Đúng lúc ấy, điện thoại vang lên âm báo tin nhắn quen thuộc.
Là tin nhắn từ Trình Tân.
Trình Tân hỏi: "Anh tan làm chưa? Hì, em cũng mới tan học rồi, vừa ăn cơm xong. Anh thì sao?"
Liêm Đường lặng người nhìn tin nhắn hồi lâu, trong đầu tự vẽ ra nét mặt vui vẻ của cô lúc này.
Bỗng nhiên anh không biết phải nhắn lại thế nào.
Trong đầu anh vẫn quanh quẩn những lời chất vấn hùng hồn của Cổ Ý vừa nãy.
Hóa ra để ở bên anh, cô đã phải trả giá nhiều đến vậy.
Anh thà được nhìn cô sống thật dài thật lâu, sống thật khỏe mạnh, cũng không mong khiến cô mạo hiểm cả tính mạng để bên mình.
Liêm Đường không nhắn lại.
Dù không nhận được hồi đáp nhưng Trình Tân cũng chẳng bận tâm lắm, chỉ cho rằng Liêm Đường đang bận, bèn không làm phiền anh thêm nữa.
Cứ thế, trong suốt năm sáu ngày sau đó, Trình Tân vẫn chưa được nói chuyện với Liêm Đường lần nào cho ra hồn. Còn Liêm Đường, nếu không bảo bận thì anh cũng kêu mệt, muốn nghỉ ngơi.
Sau 2 tuần an phận ru rú trong nhà, Trình Tân không thể nhịn nổi nữa.
Cô lại lấy lý do đi chơi với Trì Ngôn rồi ra ngoài, trước khi đi còn nhận được một ánh nhìn đầy thâm ý của Cổ Ý.
Trịnh Tân chột dạ rụt đầu.
Vì là thứ bảy nên Trình Tân đến thẳng nhà Liêm Đường.
Cô biết mật khẩu nhà anh, có cả chìa khóa nhà anh, nên dễ dàng vào cửa như đến chốn không người. Rồi cô thấy, trong bếp có một cô gái đeo tạp dề, tay cầm muôi xào nấu.
Nghe thấy tiếng động, cô gái đang nấu ăn quay đầu quan sát Trình Tân hiện đang ngẩn người ngay ngưỡng cửa.
Cô ấy nhìn Trình Tân vẻ thắc mắc, hỏi: "Xin hỏi cô là?"
Trình Tân hơi ngờ ngợ. Cô bước lùi ra nhìn kĩ số nhà ngoài cửa. Đúng rồi mà, đúng là nhà của anh trai đẹp trai mà.
Trình Tân sợ mình đã hiểu lầm, chỉ dám e dè hỏi cô gái: "À, Liêm Đường có ở đây không?"
Cô gái cười đáp: "Ra là tìm Liêm Đường." Sau đó rửa tay đi ra, đứng trên hành lang gọi với vào: "A Đường, có người tìm anh này."
Liêm Đường đang say sưa đọc sách trong thư phòng, nghe tiếng liền đi ra.
Thấy ngay Trình Tân đang đứng hình trước cửa, ánh mắt dại ra.
Anh ra vẻ như rất bối rối, nhưng vẫn hỏi: "Sao em tới đây?"
Trình Tân đáp hùng hồn: "Em nhớ anh mà!"
Nghe câu này, Liêm Đường lia mắt hướng ánh nhìn sang cô gái đang đeo tạp dề kia.
Cô ấy lại gần ôm tay Liêm Đường, cau mày hỏi: "Cô là ai? Sao lại nói với bạn trai tôi như thế?"
Trình Tân chỉ thấy thật buồn cười.
Vô thức bật thốt lên: "Hai người đang đóng phim đấy à?"
Đôi mày của cô gái vẫn cau chặt. Cô ấy quay lại Liêm Đường, dò hỏi: "Chuyện gì vậy anh?"
Liêm Đường trả lời cô ấy: "Ờ, thì cô đó nói thích anh, vậy thôi."
Trình Tân không ngờ sẽ nghe được câu nói ấy từ chính miệng Liêm Đường.
Chuyện huyễn tưởng gì thế này.
Cô hỏi: "Anh trai đẹp trai, anh nói gì vậy?"
Liêm Đường dỗ cô gái kia vào phòng ngủ trước, bảo để chuyện này cho anh lo.
Đợi bóng cô ấy khuất hẳn sau cánh cửa phòng ngủ, Liêm Đường mới nhìn Trình Tân bằng nét mặt lạnh nhạt, nói: "Bên nhau bao lâu rồi, tôi mới nhận ra chúng ta không hợp. Em cũng biết mà, thân phận của tôi như vậy, đâu thể không có con được, rồi người lớn trong nhà cũng chắc chắn không đồng ý, vậy nên..."
"Nên mấy ngày nay anh mới thờ ơ như vậy... Thậm chí còn không trả lời tin nhắn? Cũng không gọi điện thoại cho em?" Vừa nghe đến con cái, mặt Trình Tân thoắt chốc trắng bệch, lắp bắp hỏi Liêm Đường.
Còn Liêm Đường, từ lúc nhìn thấy sắc máu trên mặt cô dần rút đi, tim anh đã bắt đầu âm ỉ dù ngoài mặt vẫn duy trì dáng vẻ thờ ơ: "Tôi nghĩ hành động của mình đã thể hiện rất rõ rồi, không ngờ vẫn khiến em tìm đến tận đây."
Những lời này chẳng khác gì rắc muối lên vết thương của cô cả.
Trình Tân nói: "Được, tôi hiểu rồi, anh cứ lo chuyện của mình đi." Rồi bỏ đi không quay đầu nhìn lại.
Cô bước vào thang máy, cúi đầu, không ngăn được nước mắt.
Trình Tân đi rồi, Liêm Đường cũng bất giác bước theo, nhưng chỉ ra đến cửa liền khựng lại không sao nhấc chân tiếp được. Anh bần thần nơi ngưỡng cửa hồi lâu, trên mặt đầy ngập sự đau đớn.
Trình Tân leo lên taxi về nhà, nước mắt rơi như chuỗi ngọc đứt dây, không sao kiềm được.
Đến tận khi sắp về tới nhà, cô mới lau sạch nước mắt, làm bộ như chưa từng xảy ra chuyện gì, đi một mạch lên phòng ngủ của mình, biến trở về bản thể rồi vùi mình vào trong chăn.
Cô mệt quá rồi, chỉ muốn ngủ một giấc thôi.
Liêm Đường đứng trước cửa rất rất lâu. Đến tận khi cô gái kia đi ra, anh mới bừng tỉnh.
Cô gái là em họ bên ngoại của Liêm Đường.
Em họ hỏi: "Người anh muốn lừa chính là cô ấy à? Cô ấy đẹp quá, trông cứ như một tiểu tiên nữ vậy." Vì vở kịch này, cô đã tới nhà anh họ từ tận ba ngày trước.
Liêm Đường đáp theo bản năng: "Cô ấy vốn là một tiểu tiên nữ."
"Nhưng tiểu tiên nữ này đã bị anh làm tổn thương mất rồi."
"Ừ, anh đã làm một tiểu tiên nữ tổn thương mất rồi." Liêm Đường lặng lẽ quay về thư phòng.
Lồng ngực anh đau thắt.
Anh đã làm tiểu tiên nữ của mình tổn thương mất rồi.