Hạ Anh có thai rồi. Đã có thêm một sinh linh trên đời này rồi. Hạ Anh im lặng không lên tiếng. Dì Lâm lẳng lặng nhìn cô, không thấy rõ tâm trạng của cô hiện tại. Dì Lâm đi ra ngoài, cẩn thận đóng cửa lại, để cho cô không gian riêng.
Tâm trạng Hạ Anh đang cực kì phức tạp. Có con cô vui lắm chứ. Nếu như là hai tháng trước thì cô đã vui sướng đến nhảy cẫng lên. Nhưng bây giờ... Tại sao lại trong thời điểm này chứ? Ngay khoảnh khắc cô căm hận hắn đến tận xương tủy. Ngay khoảnh khắc cô muốn kết liễu cuộc đời mình thì một sinh linh bé nhỏ lại được hình thành. Không những vậy còn là giọt máu của hắn.
Ngay bây giờ đây cô không biết bản thân mình còn phải làm gì nữa. Nhưng có một điều Hạ Anh biêt, đây là con cô, là người thân duy nhất của cô hiện giờ, cô không muốn bỏ nó và đây cũng chính là động lực sống tiếp của cô. Đột nhiên một sức sống mãnh liệt bùng lên trong cô.
- --
"Dì Lâm."
Khi đang đứng ngoài cửa thì dì Lâm nghe tiếng gọi liền tiến vào.
"Cô Hạ Anh?"
"Con muốn ăn một ít cháo ạ." Hạ Anh mỉm cười nhìn dì.
"Được. Cô chờ một lát."
Vừa nhìn thấy gương mặt rạng rỡ của Hạ Anh thì dì đã cảm thấy thoải mái hơn. Có thể cô đã suy nghĩ tích cực hơn rồi. Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi.
- ---
Đến trưa, khi Hạ Anh đang nằm nghĩ thì nghe thấy tiếng bước chân dồn dập đi tới. Ban đầu cô tưởng là Hàn Thiên Phong thì gương mặt cô vốn thoải mái liền trở nên lạnh lùng. Nhưng khi cánh cửa mở ra, người đàn ông mang theo tia nắng đi vào trong, vội bước đến bên cô hỏi han.
"Hạ Anh em ổn chưa?" Giọng nói ôn nhu của Lưu Trình làm cho cô trở nên thoải mái hơn. Gương mặt cũng đã hòa hoãn hơn. Không hiểu sao mỗi khi nghe thấy giọng của anh thì tâm trạng cô liền trở nên yên tâm hơn, muốn dựa dẫm và... cảm giác rất an toàn.
Không nghe thấy tiếng trả lời nên Lưu Trình nhìn xuống cô, hỏi lại lần nữa.
"Em ổn chứ?" Lần này anh hỏi một cách cẩn thận, từ tốn, không vội vã như ban nãy. Anh sợ rằng cô vẫn còn sốc, chưa vượt qua chuyện này.
Khi nhà cô xảy ra chuyện là lúc anh đang ở nước ngoài, đến khi anh biết được thì đã qua hai ngày. Nhận được tin dữ anh liền vội vã quay về. Khi vừa xuống máy bay thì dì anh - bà Hàn đã gọi đến bảo với anh rằng cô tự sát. Nghe được tin anh sững sờ, hoảng hốt và lo sợ. Lưu Trình sợ rằng anh sẽ không còn được nhìn thấy cô nữa, sợ rằng bản thân sẽ phải rời xa cô. Dù rằng không được ở bên cạnh Hạ Anh mọi lúc nhưng anh vẫn muốn được nhìn thấy cô bằng da bằng thịt hơn là phải nhìn qua một bức hình. Dù rằng không là gì của nhau nhưng vẫn sợ mất đối phương. Điều này mấy ai thấu hiểu.
"Anh Lưu Trình, em không sao. Em ổn hơn rồi." Hạ Anh mỉm cười nhìn anh. Cô cười lên trông thật xinh đẹp nhưng anh vẫn nhìn thấy được nét bi thương, mất mác trong đó.
Anh xoa đầu cô, đau lòng nói.
"Bé ngốc. Không