Hàn Thiên Phong sững sờ khi nghe người bên kia nói.
An Vy... An Vy nhập viện rồi? Tại sao lại như vậy? Hàn Thiên Phong mất bình tĩnh hỏi lại:
"Tại sao lại nhập viện?"
"Dạ nghe báo lại là..."
Đầu bên kia vừa thông báo xong thì hắn nói:
"Mau đặt vé máy bay đi Pháp cho tôi."
"Khi nào ạ?"
"Ngay bây giờ."
"Dạ."
Sau khi cúp máy hắn mới sực nhớ Hạ Anh vẫn đang nằm trong phòng hồi sức.
"Chết tiệt. Sao mình lại quên mất việc này chứ." Chỉ trách hắn lúc nãy quá nông nỗi, hấp tấp mà quên mất Hạ Anh.
Dù vậy nhưng hắn không thể không qua Pháp được. Bây giờ Cố An Vy đang ở nơi đất khách quê người. Vả lại hiện giờ cô cũng chỉ còn một mình. Nếu hắn không qua thì ai sẽ giúp đỡ cô đây.
Hơi do dự nhưng cuối cùng Hàn Thiên Phong vẫn quyết định đi. Hắn lấy điện thoại ra, bấm gọi.
"Tổng giám đốc?" Ở đầu dây bên kia Mặc Đình hơi ngạc nhiên khi vào lúc này lại nhận được điện thoại của Hàn Thiên Phong. Không phải Hạ Anh vừa xảy thai sao? Bây giờ hẳn là hắn đang phải chăm sóc cho Hạ Anh mới đúng.
"Mặc Đình. Hôm nay tôi sẽ qua Pháp. Một lát nữa tôi sẽ gửi danh sách đồ cần mua. Anh mua theo danh sách đó đem qua đây cho cô ấy. Nhớ chưa?"
"Hôm nay anh đi Pháp? Theo tôi nhớ thì hôm nay không có chuyến công tác nào phải qua Pháp cả mà." Mặc Đình hơi nghi hoặc. Lịch trình là do anh sắp xếp, không thể có sai sót được.
Hàn Thiên Phong cũng không giấu Mặc Đình làm gì. Hắn nói thẳng.
"Tôi qua Pháp là vì An Vy. Cô ấy nhập viện rồi. Tôi phải qua đó với cô ấy."
"Được. Tôi hiểu rồi tổng giám đốc." Mặc Đình tắt điện thoại, trầm mặc trong giây lát.
"Là ai đã thông báo cho tổng giám đốc chuyện này? Rõ ràng mình đã cố ý không thông báo rồi mà." Mặc Đình biết An Vy đã nhập viện. Lúc anh định thông báo cho Hàn Thiên Phong thì anh lại nhận được tin Hạ Anh xảy thai. Nếu nói cho Hàn Thiên Phong biết thì chắc chắn hắn sẽ bay qua Pháp ngay lập tức mà bỏ mặc Hạ Anh. Dù gì thì Cố An Vy cũng chỉ là một người ngoài, không thể quan trọng hơn Đường Hạ Anh - bà chủ của bọn họ được. Mặc Đình biết bên nào nặng, bên nào nhẹ nên mới không nói cho Hàn Thiên Phong. Vậy nhưng cuối cùng thì hắn cũng biết. Rốt cục là kẻ nào dám tự tiện thông báo việc này.
### Suy nghĩ một lát thì Mặc Đình cũng quyết định tạm gác lại. Bây giờ phải đi tới bệnh viện trước mới có thể tính được.
Hàn Thiên Phong đã trở về nhà. Lúc chuẩn bị đi thì hắn đi ngang qua phòng cô. Hắn chỉ lặng yên đứng nhìn trong chốc lát, thầm nghĩ:
"### Chỉ một lần này nữa thôi. Từ lần sau mình sẽ bù đắp cho cô ấy." Rồi quay người ra đi.
Lúc này ở bệnh viện. Hạ Anh đã tỉnh lại, nhưng cô không nói gì cả. Lưu Trình nhìn thấy cô như vậy thì rất lo lắng.
"Hạ Anh, em nói gì đó đi được không? Em đừng như vậy..." Giọng nói của anh bất lực cùng đau xót.
Nghe thấy giọng nói của Lưu Trình, Hạ Anh quay sang nhìn anh.
"Anh Lưu Trình. Hắn đâu rồi?"
Anh biết "hắn" trong câu nói của cô chính là Hàn Thiên Phong.
"Anh không cho cậu ta vào."
"Vậy sao?" Hạ Anh thờ thẫn hỏi lại, nhưng cũng không cần nhận lời hồi đáp, cô nói tiếp:
"Em muốn nghỉ ngơi. Anh ra ngoài đi." Nói rồi cô xoay người, lấy chăn phủ kín người.
### Thấy Hạ Anh như vậy, anh càng đau lòng hơn. Thà rằng cô cứ khóc lóc, cứ làm loạn cả lên còn hơn là cô cứ im lặng, bình tĩnh như vậy. Lưu Trình sợ rằng cô lại một lần nữa tự sát, lại một lần nữa bỏ anh mà đi.
Khi nghe được tiếng đóng cửa thì Hạ Anh bỏ chăn ra. Gương mặt của cô từ bao giờ đã ướt đẫm.
Cô từ từ ngồi dậy. Muốn lấy khăn để lau đi nước mắt. Nhưng càng lau, nước mắt lại rơi ngày càng nhiều. Hạ Anh bất lực ôm mặt khóc.