Mị Ảnh

Bạch Hàn Tuyết


trước sau

Khi Bạch Hàn Tuyết đi được một đoạn khá dài, đi tới một nơi an tĩnh kín đáo, lúc này mới ngừng lại.

Nghệ Phong thản nhiên liếc nhìn xung quanh, thấy xung quanh căn bản không ngươi qua lại, hắn cổ quái nhìn Bạch Hàn Tuyết nói:

- Chuyện này, ta biết ta rất đẹp trai! Thể nhưng trực tiếp nói chuyện nhân sinh, có vẻ quá nhanh! ít nhất phải đi ăn cơm, mua sắm quanh phố ah!

Bạch Hàn Tuyết không để ý tới lời xằng bậy của Nghệ Phong, nàng nhìn hắn không chút tức giận, nói:

- Ai dạy ngươi Lôi Đình Phá Nhật Kiếm?

Nghệ Phong lập tức sửng sốt, trong lòng hắn có chút không hiểu mục đích của nữ nhân này. Tại sao vừa gặp liền hỏi tới Lôi Đình Phá Nhật Kiếm, cái này và nàng có quan hệ sao?

- Bản thiểu gia là thiên tài, tự nghĩ ra!

Nghệ Phong mở miệng nói xằng bậy.

- Lôi Đình Phá Nhật Kiếm toàn thịnh thi triển, kiếm như sấm, có thể phá mặt trời!

Bạch Hàn Tuyết thản nhiên nói.

Nghệ Phong ngẩn người, không cô nàng này hiểu rất rõ Lôi Đình Phá Nhật Kiếm, điều này cũng khiển hắn vô cùng kinh ngạc.

- Ngươi là ai? Tiểu sao hiểu khẩu quyết của Lôi Đình Phá Nhật Kiếm!

Ánh mắt Nghệ Phong mạnh mẽ ngưng đọng lại, lạnh lùng nhìn Bạch Hàn

Tuyết. Biểu tình lãng tử vừa nãy trong nháy mắt đã hoàn toàn biến mất.

- Lẽ nào sư môn trưởng bối dạy ngươi không nói với ngươi sao? Hắn trộm bảo vật Bạch gia!

Bạch Hàn Tuyết thản nhiên nói.

- Ách...

Nghệ Phong thực sự không biết chính xác, tại Thánh Địa nhiều trưởng bối như vậy, cướp bảo vật của người khác cũng là chuyện bình thường. Chuyện đó không khác gì ăn cơm!

- Ngươi nói gì? Lôi Đình Phá Nhật Kiểm này là trộm của nhà ngươi?

Nghệ Phong tức cười, cho dù thứ này lấy trộm tại nhà nàng, cũng đã trải qua mấy trăm năm. Hiện tại nàng mới tới tìm, có lẽ đã quá muộn!

Bạch Hàn Tuyết nói:

- Một kẻ thi triển Lôi Đình Phá Nhật Kiếm, trộm đi bảo vật gia truyền của Bạch gia ta!

- Ách...

Không phải bị trộm Lôi Đình Phá Nhật Kiếm ah? Vậy ngươi tìm ta làm gì, ăn xong không có chuyện gì làm?

- Lẽ nào ngươi nhìn ta thi triển Lôi Đình Phá Nhật Kiếm, liền suy tưởng bản thiếu gia là đạo tặc!

Nghệ Phong khinh thường nhìn Bạch Hàn Tuyết.

- Không phải ngươi! Thể nhưng ngươi và hắn có quan hê rất lớn! Bởi vì ngươi có thể thi triển Lôi Đình Phá Nhật Kiếm!

Bạch Hàn Tuyết bình thản nhìn Nghệ Phong nói.

- Kháo... Ngươi thật ngốc ah! Chuyện tình mấy trăm năm trước hiện tại nói có liên quan tới người mười tám tuổi! Ngươi thần kinh hay sao? Cứ sử dụng Lôi Đình Phá Nhật Kiếm là liên quan tới. Vậy nếu như bản thiếu gia dạy Lôi Đình Phá Nhật Kiếm cho người trong thiên hạ, vậy người trong thiên hạ đều liên quan với đạo tặc trộm bảo vật gia tộc ngươi ah!

Nghệ Phong thoáng liếc nhìn nữ nhân ngực lớn não nhỏ này.

- Ngươi...

Cho dù là Bạch Hàn Tuyết tính tình lãnh ngạo, nhưng bị Nghệ Phong mắng, thần thái cũng phải lộ rõ vẻ tức giận.

- Ngươi cái gì mà ngươi! Nhường đường, bản thiểu gia không thừa thời gian bông đùa.

Nghệ Phong không hề để ý tới thể diện của nữ nhân ngốc nghếch này, bước từng bước đi ra ngoài.

- Đứng lại! Chỉ cần ngươi nói ta biết, ai dạy ngươi. Ta tự tới tìm hắn!

Bạch Hàn Tuyết lạnh lùng nói.

Nghệ Phong quay đầu thoáng nhìn Bạch Hàn Tuyết, đảo cặp mắt trắng: Chính ngươi đi tìm? Đến Thánh Địa đi? Ha ha, e là ngươi chết thế nào cũng không biết!

- Ngươi sau này không nên ngây thơ như vậy, nếu như ngươi thực sự buồn chán. Ngươi có thể cùng ta nghiên cứu cấu tạo thân thể, các loại phù hợp với thân thê!

Nghệ Phong nhìn lướt của cặp chân dài bốc hỏa của Bạch Hàn Tuyết, thản nhiên nói.

- Ngươi... Ngươi...

Bạch Hàn Tuyết tưởng ràng chính mình có thể không quan tâm hơn thua, thể nhưng đối mặt với hỗn đản nay. Trong lòng nàng không kiềm chế nổi toát ra một cổ hỏa diễm. Nghệ Phong không để ý tới nữ nhân này, bước từng bước hướng về phía Thúy Lâm Các, thể nhưng lập tức bị Bạch Hàn Tuyết chặn lại.

- Ngươi phải nói cho ta biết?

Ánh mắt Nghệ Phong cũng ngưng đọng lại, nhìn Bạch Hàn Tuyết nói:

- Bản thiếu gia rất thương hoa tiếc ngọc, thể nhưng muốn câu dẫn cơn tức của ta, đó sẽ là tà hỏa.
Dáng dấp của ngươi, miễn cưỡng cũng thích hợp!

Bạch Hàn Tuyết nghe lời nói của Nghệ Phong tràn đầy lãnh ý, sắc mặt nàng biến ảo bất định. Tuy thực lực của nàng mạnh hơn Cổ Lạp rất nhiều, thế nhưng cũng không dám chắc có thể tóm được Nghệ Phong. Huống hồ, cho dù bắt được Nghệ Phong, với ngạo khí của hắn, nhất định không thể ép hắn nói ra điều gì!

Nghệ Phong thấy Bạch Hàn Tuyết ngây dại tại chỗ, không để ý tới nữ nhân này. Hắn từ từ lướt qua người nàng, rời khỏi nơi đây.

Bạch Hàn Tuyết cắn chặt đôi môi hồn nhuận, bình thản nhìn Nghệ Phong, trong lòng biển ảo bất định, nhưng cũng không đuổi theo. Nghệ Phong không nói cho nàng, nàng chỉ có thể nghĩ cách khác khiển Nghệ Phong mở miệng. Nếu thực sự không được, cũng chỉ còn cách động võ. Bảo vật kia đối với gia tộc chính mình quả thực quá quan trọng.

Nghệ Phong cũng không quan tâm tới chuyện tình mấy trăm năm trước, khi hắn rảo bước đi tới Thúy Lâm Các cũng đã sẩm tối. Khoảng thời gian hắn chuẩn bị đến Thúy Lâm các, Điệp Vận Du tuy không giúp Nghệ Phong làm ra dược phẩm, thể nhưng cung cấp đầy đủ dược liệu giúp Nghệ Phong luyện chế đan dược ngũ giai. Nghệ Phong muốn nhanh chóng đề thăng thực lực của chính mình, thể nhất để đối mặt với lũ chó má ngũ hổ kia, thứ hai chính mình còn phải khiêu chiến với đại truyền nhân Tĩnh Vân Tông.

Hai chuyện này đã rất cấp bách, Nghệ Phong cần phải nỗ lực. May mà, chính mình hiện tại trở thành nhiếp hồn sư, tỷ lệ thắng lợi lớn hơn rất nhiều.

- Tiểu thư các ngươi ở đâu?

Nghệ Phong vừa tới Thúy Lâm Các liền quay về phía A Tú nói. A Tú chính là nữ tử thanh tú lần đầu tiên Nghệ Phong gặp mặt.

- Tiểu thư hôm nay mới từ trong cung đi ra! Hiện tại đang trên lầu ba!

A Tú có chút e thẹn, từ khi nàng biết cầm kỹ của Nghệ Phong xuất thần nhập hóa. Từ đó, mỗi khi nàng trông thấy Nghệ Phong đều đỏ mặt.

Nghệ Phong quay về phía A Tú cười cười, đi thẳng về phía lầu ba: Sau khi Điệp Vận Du trợ giúp chính mình, nàng trở về trong cung, không được nàng ôm chính mình ngủ, chung quy cảm thấy thiểu thiểu điểm gì đó!

Quả nhiên, Nghệ Phong vừa vào lầu ba, hắn đã thấy Điệp Vận Du ngồi một chỗ, đôi tay kích thích dây cầm. Thể nhưng không chút âm thanh phát sinh, cũng khá quỷ dị.

Toàn thân Điệp Vận Du mặc bộ cẩm y màu đen ung dung nhàn nhã, khiển toàn bộ thân thể nàng hoàn mỹ tới cực điểm. Lồi ra lồi, lõm ra lõm, ung dung tao nhã xinh đẹp mị hoặc hòa làm một, khiển người ta nhìn trong lòng phải bốc hỏa.

Nghệ Phong bất đắc dĩ thở dài một, sức chống cự của chính mình đối với Điệp Vận Du càng ngày càng kém. Mị lực của nàng, vô tình có thể thiêu đốt lòng người.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện