Mị Ảnh

Đối Chiến Cường Giả Cưu Giai


trước sau

Nữ tử che mặt lắc đầu nói:

- Chuyện này ta cũng không biết, chỉ là ta có thể bảo chứng, cho dù Khẳng Lợi qua đây cũng tuyệt đối không thể lưu hắn! Không thể lưu được tính mệnh của hắn lại!

Một câu nói của nữ tử che mặt nhất thời khiến Trân Ny Đan dại ra tại chỗ, nàng nhìn Nghệ Phong không thể nào tin được. Cho dù nghĩ vỡ đầu cũng không hiểu được vì sao Nghệ Phong có bản lĩnh như vậy. Khẳng Lợi là ai a? Đó là một trong những người mạnh nhất của thành Khủng Cụ, cho dù ở giữa đại lục thì cường giả Tướng Cấp cũng được coi là một nhân vật nhất lưu.

Thế nhưng một người như vậy còn không lưu được một thiếu niên mới mười tám tuổi?

Trân Ny Đan không chút nào nghi ngờ kết luận của nữ tử che mặt, nàng có một niềm sùng bái mù quáng với nữ tử che mặt. Đương nhiên, trí tuệ của đối phương càng khiến nàng ước ao.

- Ngu tỷ tỷ! Vậy chẳng phải là nói ta không chỉ đắc tội với một y sư cao cấp mà còn đắc tội với một cường giả Tướng Cấp?

Trân Ny Đan cười khổ nói.

Một y sư cao cấp giết cũng được, thế nhưng nếu như không giết chết được, để cho hắn tiến hành trả thù, lấy lực hiệu triệu của hắn, rất nhiều cường giả vì đan dược mà cam nguyện làm tay chân.

Nữ tử che mặt nói nhàn nhạt:

- Nếu như các ngươi có thể điều tiết được cừu hận thì tốt, tận lực cải thiện quan hệ đi! Dù sao địa vị của y sư cao cấp tương đương với Vương Cấp, đây cũng không phải một câu nói đùa! Nếu không phải muội rải ra tin tức quá mức bất lợi với Khẳng Lợi thì chắc chắn hắn cũng không bí quá hóa liều đi giết chết một y sư cao cấp!

Dường như Trân Ny Đan có chút minh bạch, nàng gật đầu quay sang bên một thủ hạ của chính mình nói:

- Ngươi về bẩm báo với cha ta, nói người ngăn trở Khẳng Lợi. Ngàn lần không để hắn tới được nơi đây. Lúc đó ta sẽ tặng cho tiểu tử này lễ vật thứ nhất.

Nữ tử che mặt nghe được lời này, đối với sự ứng biến của Trân Ny Đan cũng hơi có chút tán thưởng!

Cho dù thiếu niên này thực sự có thể ngăn chặn được cường giả Tướng Cấp thì nhất định cũng có nguy hiểm. Thế nhưng Trân Ny Đan giúp hắn làm trò như vậy ít nhiều có thể cải thiện quan hệ hai bên.

Trân Ny Đan nhìn hai người đang giương cung bạt kiếm ở giữa sân, trong lòng cũng có hơi chút chờ mong, chờ mong Thổ Hổ có thể bảo vệ được nam tử đầu lĩnh kia không. Nếu như không được thì quả thật đùa lớn rồi.

- Ngươi xác định có thể ngăn được ta?

Nghệ Phong nhìn Thổ Hổ nói nhàn nhạt, trong ánh mắt tràn đầy vẻ khinh thường.

- Ta muốn bảo vệ một người bên trong Thành Khủng Cụ cũng không phải vấn đề quá lớn!

Thổ Hổ kiêu ngạo nhìn Nghệ Phong nói.

- Vậy sao? Bản thiếu gia lại không cho là vậy, đám chuột nhắt các ngươi dù ở nơi nào thì muốn giết cũng không phải là vấn đề!

Trong thanh âm lạnh lùng toát ra sát ý nghiêm nghị, phảng phất như không biết đối phương là cao thủ Sư Cấp cửu giai!

- Chúng ta cứ thử xem!

Thổ Hổ khinh thường nhìn Nghệ Phong, tuy rằng biết tiểu tử này có vài phần bản lĩnh thế nhưng hắn tư tin có thể bảo vệ được một người trong tay mình không bị đối phương giết chết.

Bầu không khí đối chọi gay gắt khiến tất cả mọi người đều ngừng hô hấp lại, đôi mắt mở trừng lớn gắt gao nhìn chằm chằm vào hai đại cao thủ trong sân. Bọn họ cũng rất muốn biết trong hai người rốt cuộc ai sẽ thắng.

Tuy rằng rất nhiều người không ôm lòng tin với Nghệ Phong, thế nhưng đối với vũ lực chém giết hơn mười người mà Nghệ Phong vừa biểu hiện bên ngoài đều để cho đáy lòng bọn họ cảm thấy chờ mong trận chiến này.

Tất cả mọi người bên ngoài đều mở to đôi mắt tập trung trên người Nghệ Phong, chờ đợi
hắn xuất thủ.

Đấu khí của Thổ Hổ tuôn ra, đấu khí màu vàng giống như thực chất bao trùm toàn thân, mơ hồ có bóng dáng của áo giáp đấu khí, cường giả Tướng cấp mới có thể có áo giáp đấu khí, nhưng hiện giờ Thổ Hổ cũng hơi hình thành cái bóng, chuyện này nói rõ rằng thực lực của đối phương xác thực đạt được cửu giai!

Mọi người hít sâu vào một ngụm khí lạnh, niềm tin đối với Nghệ Phong càng không quá lớn. Một cường giả hầu như có thể ngưng tụ ra áo giáp đấu khí, đối mặt là một thiếu niên đơn bạc giết người không chớp mắt

Thế nhưng khiến cho mọi người khó tin được chính là mặc dù ánh mắt của mọi người đều đang nhìn chăm chú vào Nghệ Phong. Nhưng đối phương vẫn biến mất một cách quỷ dị, ai nấy đều dụi mắt của chính mình xem có phải vừa mới hoa mắt không. Bỗng nhiên một tiếng kêu thê thảm vang lên bên tai.

Nhìn lại theo hướng thanh âm phát ra, đám người bên ngoài đều dại ra tại chỗ, đôi mắt mở trừng lớn, ai nấy hít sâu vào một ngụm khí lạnh. Một màn trước mắt vừa hiện ra khiến bọn họ không thể nào tin được!

Chỉ thấy một thanh kiếm thẳng tắp đang cắm trên ngực của nam tử đầu lĩnh, trong mắt nam tử đầu lĩnh tràn đầy kinh khủng không thể tin được. Vết máu lưu lại trên thân kiếm khiến Nghệ Phong bị nhiễm một mảnh đỏ. Vốn nam tử đầu lĩnh còn tưởng rằng có trưởng lão tới thì nhất định có thể bảo trụ được tính mệnh của hắn thế nhưng lại nghĩ không ra chết không nhắm mắt như vậy!

Lúc này Trần Ny Đan đang trốn ở phía xa cũng hít sâu vào một ngụm khí lạnh, trong ánh mắt nàng tràn đầy kinh hãi, nàng nhìn trân trân vào thanh kiếm đâm thủng qua ngực nam tử đầu lĩnh kia, nghe tiếng máu rơi xuống mặt đất kêu tí tách và vẻ mặt lạnh lùng đầy sát khí cùng khinh thường của Nghệ Phong, trong lòng dâng lên từng đạo hàn ý:

- Trời ạ! Vì sao ta chọc phải một ma quỷ như vậy? Hắn còn khó đối phó hơn Khắc Lạp Khắc a!

- Ta đã nói rồi, bản thiếu gia muốn giết một người. Ngươi không thể bảo vệ được!

Thanh âm nhàn nhạt tiến vào trong tai của Thổ Hổ. Nguyên bản khuôn mặt đang dại ra liển đỏ bửng trong nháy mắt. Vừa rồi Nghệ Phong không thể nghi ngờ đã hung hăng tát một cái tát trên mặt hắn. Buồn cười chính là ngay cả cơ hội xuất thủ cũng không có, mục tiêu chính mình muốn bảo vệ cứ thế mà chết đi.

Chuyện này đối với hắn là một sự sỉ nhục không thể nghi ngờ, một vết sỉ nhục không thể xóa nhòa. Kết quả cuộc chiến bảo vệ và giết chết, chính mình đã thua triệt để!

- Hừ...

Quả nhiên, Nghệ Phong vừa mới nói xong, xung quanh đều vang lên chút âm thanh xì xào khinh thường đối với Thổ Hổ.

- Thật bốc phét, không ngờ người ta dùng một chiêu đã giết chết được hắn mà còn tuyên bố muốn bảo vệ hắn!

- Đây là cường giả cửu giai sao? Ta thấy thực sự không bằng tên giết lợn đi.

- Hắc hắc! Bây giờ xem ra Khẳng Lợi đã bị mất hết mặt mũi. Phụ tá đắc lực của chính mình cư nhiên thất bại triệt để như vậy. Ngay cả cơ hội xuất thủ cũng không có!

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện