Mị Ảnh

Tùng Âm Thảo


trước sau

Vốn lực tự chủ của Nghệ Phong chưa bao giờ đủ mạnh, trong lòng hắn lập tức mọc lên cảm giác khác thường.

- Tử Âm tỷ!

Nghệ Phong hô nhẹ một tiếng, tùy ý tới đối diện Tử Âm, ánh mắt có chút không thể khống chế nhìn dán vào vộ ngực vểnh cao của Tử Âm.

- Linh Nhi đâu? Sao ta không thấy nó?

Nghệ Phong cư nhiên không thấy Linh Nhi vẫn luôn thích nhào vào lòng mình, hắn cảm giác hơi ngoài ý muốn.

Tử Âm chú ý tới ánh mắt tham lam của Nghệ Phong, sắc mặt ửng đỏ liếc mắt lườm hắn. Đối với tư thái hoa hoa công tử của Nghệ Phong, nàng cảm thấy rất bất đắc dĩ. Mặc dù đã thấy qua vô số lần ánh mắt như vậy của hắn, nhưng nàng vẫn cảm giác da mặt nóng lên.

- Tiểu bại hoại này, sao có kiểu nhìn người ta như vậy!

- Linh Nhi đi ngủ, từ khi ngươi cho nó ăn nhiều đan dược như vậy, nàng rất dễ ngủ.

Tử Âm có chút lo lắng nhìn Nghệ Phong, sợ hãi Linh Nhi ăn quá nhiều đan dược.

Nghệ Phong ngạc nhiên, lập tức cười nói:

- Tử Âm tỷ đừng lo lắng, ta cũng quên mất, Linh Ngủ nhiều cũng không phải có mao bệnh gì, chỉ là nó ăn quá nhiều đơn dược, dược hiệu hơi mạnh, cho nên mới khiển nó ham ngủ, đây là cách tốt nhất để hấp thu dược hiệu. Không có việc gì, nếu tỷ lo lắng thì cho nó ăn ít đi một chút.

Tử Âm thở dài một hơi, liếc mắt nhìn Nghệ Phong, gắt giọng:

- Có ngươi sủng ái như vây, nó còn nghe ta nói sao? Đều bi ngươi làm hư rồi!

Nghệ Phong ngượng ngùng cười, đối với lời oán giận của Tử Âm, hắn trực tiếp bỏ qua, nhanh lảng sang chuyện khác:

- Tử Âm tỷ, giúp ta một chuyện?

- Hả?

Tử Âm gật đầu nhin Nghệ Phong, ý hỏi.

- Ta thiếu một thứ dược liệu gọi là tùng âm thảo, Tử Âm tỷ có thể giúp ta tìm?

Nghệ Phong không quên mục đích chuyến này tới đây, trực tiếp nói với Tử Am.

- Tùng âm thảo? Chính là thứ không mấy tác dụng nhưng tìm kiếm lại không dễ?

Tử Âm còn nghi hoặc hỏi lại Nghệ Phong, có chút không hiểu sao Nghệ Phong cần tới thứ này. Nàng chưa nghe nói qua tùng âm thảo có thể luyện chế đan dược.

- Luyện chế một loại đan dược cao giai, thiếu khuyết thứ này!

Nghệ Phong không hề thấy lạ với phản ứng của Tử Âm, tại người ngoài xem ra, tùng âm thảo gần như vô dụng, thậm chí không biết nó có thể luyện chế đan dược. Cũng chỉ có y sư cao cấp mới hiểu được, tùng âm thảo có thể dùng chế ra vài loại đan dược.

Tử Âm thấy Nghệ Phong trả lời như vậy, nàng gật đầu nói:

- Từ khi ta mở hội đấu giá tới nay, từng tiếp nhận qua tùng âm thảo một lần, từ đó về sau không còn tiếp nhận lần nào khác. Chuyện này là tại hai năm trước!

- Ách...

Nghệ Phong nghe được Tử Âm giải thích, hắn càng cảm giác đau đầu, ngay cả trường đấu giá của Tử Âm hiện tại cũng không có tùng âm thảo. Vậy mình thực sự bi kịch rồi.

Thấy Nghệ Phong xoa trán, Tử Âm cũng biết thứ này rất trọng yếu với Nghệ Phong, nàng an ủi nói:

- Ngươi không nên vội, ta hiện tại liền phân phó xuống phía dưới, gọi bán đấu giá kết hợp thông báo, nghĩ đến có kim tệ dụ hoặc, chung quy sẽ có người tìm thấy giúp ngươi!

Nghệ Phong lắc đầu nói:

- Không kịp rồi, hai ngày sau ta cần dùng tới. Hiện tại cần tìm gấp, cho dù có người tiếp nhận nhiệm vụ này, cũng không kịp nữa.

Tử Âm tuy ràng không rõ Nghệ Phong muốn có tùng âm thảo làm gì, nhưng cũng nóng ruột theo hắn:

- Vậy phải làm sao bây giờ? Ngươi thật cần gấp như vậy sao?

Nghệ Phong cười khổ một tiếng, chủ yếu là tính tính lão quái đầu quá mức cổ quái, bàng không mình cũng chẳng cần vội thể này.

- Thật có điểm cấp bách! Tử Âm tỷ có biết hay không, trong đế đô có ai có tùng âm thảo?

Tử Âm nhíu nhíu mày:

- Ta cũng không rõ trong đế đô
có người giữa tùng âm thảo không, loại này có rất ít người chú ý lưu lại!

Khi Nghệ Phong đang cảm thấy thất vọng, Tử Âm đột nhiên nói:

- Chờ một chút... Ta nhớ ra rồi, hình như chút thời gian trước, Bạch gia hình như có đưa tùng âm thảo thới sàn đấu gía đối thủ của ta, có điều đối phương nghĩ tùng âm thảo không tác dụng, thế nên không chịu tiếp nhận!

Nghệ Phong mừng rỡ nắm lấy bàn tay mềm mại nhẵn nhụi của Tử Âm, kích động nói:

- Ý nàng là Bạch gia có?

Tử Âm thấy tay mình bỗng nhiên bị Nghệ Phong nắm, da mặt nàng bắt đầu nóng lên, bất đắc dĩ liếc giận với Nghệ Phong, nói:

- Ngươi còn chưa buông tay?

- A... Hắc hắc... Sai lầm... Sai lầm, chủ yếu là vì ta quá kích động thôi!

Nghệ Phong nhanh buông tay, trong lúc đó còn không quên nhéo tay nàng một cái.

Tử Âm cảm thụ được động tác của Nghệ Phong, da mặt nõn nà một lần nữa đỏ ửng lên, hơi chút bất đắc dĩ liếc mắt nhìn tiểu sắc lang này, ngược lại cũng không trách cứ!

- Ừ, nếu như bọn họ không bán đi, hẳn là còn giữ!

Tử Âm gật đầu, trong lòng cũng có chút cầu khẩn Bạch gia chưa bán đi.

- Ách... Vậy Tử Âm tỷ dẫn ta đi Bạch gia xem sao?

Nghệ Phong có chút nóng ruột, sợ ai đó trong Bạch gia không cẩn thận vất thứ này đi thì xong!

Tử Âm phân phó thị nữ chiếu cố Linh Nhi cẩn thận, sau đó cùng với Nghệ Phong đi đến Bạch phủ. Nghe Tử Âm miêu tả, dường như Bạch phủ ngay trước tại đế quốc Trạm Lam rất cường thịnh, so với mấy đại thể gia của đế đô hiện tại càng mạnh hơn một điểm, chỉ bất quá về sau không biết vì sao lại chậm rãi rơi xuống. Thể nhưng cho dù là vậy, cũng không thể coi thường. Tuy ràng gia chủ Bạch gia chưa bao giờ tham dự triều chính, nhưng hoàng để để quốc vẫn cho hắn một tước vị bá tước. Có thể thấy được, bọn họ vẫn được coi trọng.

Nghe Tử Âm nói, dường như gia chủ Bạch gia đạt tới Vương cấp rồi, có điều không thể chứng thực mà thôi.

Dọc đường Nghệ Phong ừò chuyện với Tử Âm, nhìn thân thể thành thục của nàng, khóe miệng hắn càng cười tà mị.

- Nhìn cái gì?

Tử Âm liếc mắng Nghệ Phong, đối với ánh mắt không kiêng nể gì của hắn. Nàng rất bất đắc dĩ, không hiểu sao Nghệ Phong còn ừẻ đã tu luyện được một đôi mắt của kẻ hái hoa lão luyện.

- Tử Âm tỷ đẹp động lòng người như vậy, ta nghĩ chỉ cần là một người nam nhân bình thương đều sẽ dùng loại ánh mắt này như ta.

Nghệ Phong mỉm cười nhìn Tử Âm, tùy ý đáp.

Tử Âm khẽ gắt một tiếng, liếc giận nhìn Nghệ Phong, nói:

- Người khác còn không có được ánh mắt kẻ hái hoa già đời như ngươi, cũng không biết vì sao ngươi luyện ra được! Nếu là tiểu cô nương, bị ngươi nhìn vào còn không đỏ mặt tới tận mang tai!

- Ha ha...

Nghệ Phong ngượng ngùng cười, đối với đánh giá của Tử Âm, hắn rất bất đắc dĩ: chính mình là một quân tử thuần khiết, sao có thể dùng từ hái hoa già đời để hình dung đây?

- Cái kia... Hẳn là do trời sinh đi! Kỳ thực bản chất ta rất thuần khiết, trong sạch!

Nghệ Phong nói luôn miệng

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện