Mị Ảnh

Khí Phách


trước sau

Băng...

Đồng dạng, Nghệ Phong ở trung tâm, dưới một quyền của Nại Đạt Nhĩ, thân ảnh mạnh mẽ bay ngược ra ngoài, dưới chân hung hăng giẫm lên cái ghế, lúc này mới giảm bớt đợt một chút lực đạo. Thế nhưng ghế dựa nguyên bản hoàn hảo không tổn hao gì, trong nháy mắt hóa thành tro bụi bắn ra bốn phía. Làm cho mọi người hoảng loạn không thôi.

Tay Nghệ Phong hơi run, hắn kinh hãi nhìn Nại Đạt Nhĩ, mặc dù biết hắn rất mạnh, thế nhưng thật không ngờ là hắn dĩ nhiên lại mạnh đến bực này! Dưới tình huống mình thi triển Phách Liệt quyền, dĩ nhiên còn bị hắn tùy ý một chưởng đánh lui. Điều này chỉ có thể là, lực lượng của hắn so với mình mạnh hơn rất nhiều.

Dựa theo phân tích của Nghệ Phong, thực lực của Nại Đạt Nhĩ nhất định không thua tứ giai?

Tứ giai a! Cao hơn mình tròn ba giai! Tại Tướng Cấp, chỉ cách một giai thì đã cách biệt một trời một vực rồi, Nghệ Phong có thể đánh nhị giai đỉnh phong cho cha mẹ không nhận ra. Thậm chí hắn có tự tin đối kháng được tam giai! Thế nhưng, đối với tứ giai, một điểm lòng tin hắn cũng không có, chênh lệch của hai bên cơ bản là quá lớn.

- Tiểu tử, ta nói rồi! Ngươi không phải đối thủ của ta.

Nại Đạt Nhĩ cao ngạo nhìn Nghệ Phong nói, trong giọng nói mang theo sự khinh thường, đồng thời cũng đánh một ánh mắt đối với hai hổ còn lại, phòng ngừa Nghệ Phong cướp đường chạy trốn.

Hai hổ tâm thần lĩnh hội, trong nháy mắt bọn họ đã tổ chức thành viên trong bang tầng tầng vây quanh Nghệ Phong. Lúc này, cho dù Nghệ Phong có tốc độ còn nhanh hơn nữa cũng không có khả năng chạy thoát.

Mọi người thấy một màn như vậy, cả đám trong lòng không khỏi đồng tình nhìn Nghệ Phong. Bọn họ đều nhìn ra, Nghệ Phong đã bỏ qua thời gian tốt nhất để chạy trốn, nếu như còn muốn chạy là điều không có khả năng. Chiếu theo độ thù hận của Nại Đạt Nhĩ đối với Nghệ Phong, thật có khả năng là hắn sẽ bị phế đi ngũ chi.

Nghệ Phong nhìn một màn chỉ cười khẩy, trong ánh mắt tràn đầy cười nhạo: từ đầu hắn đã không nghĩ đến chạy trốn, tất cả những gì bọn họ làm đều là tự cho là đúng.

- Ngươi cho rằng, với lực lượng tứ giai là có thể đánh bại ta sao?

Trong lời nói của Nghệ Phong mang theo sự khinh thường, rất có một tia điên cuồng.

Dáng vẻ này, làm mọi người sửng sốt, lập tức liền nhớ đến trận chiến đầu tiên của Nghệ Phong, một chiêu uy lực kia, quả thực có thể lay động thiên địa, lực lượng Sư Cấp đã lợi hại như vậy, vậy thì hắn đến Tướng Cấp, thì sẽ kinh khủng đến đâu?

Nghĩ vậy, bọn họ kinh hãi nhìn Nghệ Phong:

- Tên điên này, sẽ không sử dụng chiêu kia một lần nữa?

Ánh mắt Nại Đạt Nhĩ mạnh mẽ ngưng lại, thế nhưng lập tức liền cười lạnh nhìn Nghệ Phong:

- Lẽ nào ngươi thực sự cho rằng, một chiêu kia của ngươi có thể ngăn lại chúng ta sao?

Tuy trong lòng Nại Đạt Nhĩ cũng có chút sợ hãi, mặc dù không có tận mắt nhìn thấy một chiêu kia, thế nhưng nghe qua miêu tả của thủ hạ, cũng đã làm cho tâm của hắn phát lạnh. Tuy rằng hắn tự tin có thể ngăn được, thế nhưng toàn bộ Hoa Hạ bang cũng chỉ có một mình mình ngăn được. Đối với những thành viên còn lại có thể nói là mang tính hủy diệt.

- Chỉ có mấy tên cặn bã các ngươi, không đáng để bản thiếu sử dụng Lôi Đình Phá Nhật kiếm!

Nghệ Phong nói một câu, làm cho toàn bộ thành viên của Hoa Hạ bang thở dài một hơi, đồng thời trong lòng cũng dâng lên ngập trời lửa giận: tiểu tử này, chết đến nơi còn kiêu ngạo như vậy!

Nghệ Phong lấy ra Tiêm Hổ kiếm từ bên hông, đấu khí mạnh mẽ tràn vào, nguyên bản Tiêm Hổ kiếm mềm mại trong nháy mắt tản ra quang mang màu trắng, phối hợp với thân kiếm sắc bén, làm cho người khác có chút cảm giác chói mắt.

- Ngày hôm nay! Ta sẽ cho
các ngươi hiểu rõ, chỉ có ta mới được dùng hai từ Hoa Hạ!

Nghệ Phong vừa dứt lời, thân ảnh đã nhanh chóng biến mất tại chỗ.

Đồng thời, tiếng kêu thảm thiết mạnh mẽ vang lên. Thê thảm tiếng kêu, làm cho mọi người nhìn lại, chỉ thấy một thành viên của Hoa Hạ bang ngã vào trong vũng máu.

Mọi người nhìn thấy một màn này, cả đám kinh hãi nhìn Nghệ Phong:

- Trời ạ, tiểu tử này cư nhiên dám động thủ với Hoa Hạ bang, lẽ nào hắn thật muốn một người đối kháng với hơn mười người này? Muốn chết cũng không nên tìm cách chết như vậy!

Nại Đạt Nhĩ chưa từng nghĩ đến, Nghệ Phong sẽ điên cuồng và tàn nhẫn như vậy. Hắn cư nhiên trực tiếp buông mình, sáp nhập vào giữa thành viên Hoa Hạ bang. Đúng vậy, xác thực thực lực của Nại Đạt Nhĩ rất mạnh, thực lực của tam hổ xác thực cũng rất mạnh. Thế nhưng điều này cũng không có nghĩa là thành viên Hoa Hạ cũng mạnh. Đa số thành viên của Hoa Hạ bang đều là Nhân Cấp và Sơ Cấp sơ giai.

[ truyen cua❊tui | Net ]

Thực lực như vậy, sao có thể chống đỡ được Nghệ Phong, đừng nói một thân thực lực Tướng Cấp của hắn, chính là chỉ cần tốc độ quỷ dị của hắn. Cũng đủ để Nghệ Phong hổ nhập bầy dê.

- A... A...

Tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang lên trong nhà hàng, thanh âm thê thảm tại toàn bộ không gian không ngừng vọng lại, nhìn cả đám ngao ngao nằm lăn lộn trên mặt đất, từng đạo máu huyết không ngừng chảy ra mặt đất.

Máu đỏ hồng, làm cho sàn nhà vốn sạch sẽ nhuộm thành một mảnh huyết hồng, giống như biển máu địa ngục.

Mọi người xung quanh, cả đám ngừng lại hô hấp, trầm mặc nhìn một màn này, áp lực và bầu không khí sợ hãi không ngừng luân chuyển trong lòng họ. Đã bao giờ bọn họ được tận mắt chứng kiến thủ đoạn tàn nhẫn như vậy. Bọn họ không biết đoàn người này có ai bị Nghệ Phong giết hay không, thế nhưng cảm thụ được mùi máu tươi trong không khí, đủ để làm cho mọi người nhận thức sự tàn nhẫn của Nghệ Phong.

Nghệ Lưu nhìn máu tươi bắn tới trước mũi chân mình, hắn hít sâu một ngụm không khí, nhìn Tiêm Hổ kiếm mang theo từng đợt tàn ảnh không ngừng vung lên trong không trung. Như thế nào hắn cũng không ngờ đến, thường ngày hỉ hả bất cần đời nhị đệ, lên cơn nổi giận lại tàn nhẫn tới loại trình độ này, hình như trong tay hắn không phải là mệnh người, mà là giống như rơm rạ vậy.

Điêm đạm Khinh Nhu từ khi chứng kiến qua một màn mập mạp bị giết, đã biết Nghệ Phong tàn nhẫn, nàng nhìn người không ngừng nắm xuống trên mặt đất, nàng quay đầu, không dám nhìn một màn này nữa. Thân thể có chút run, phối hợp với dáng vẻ sợ hãi cảu nàng, rất có lực sát thương lòng bảo hộ của nam nhân, ánh mắt cả đám nhìn Nghệ Phong cũng có chút bất mãn.

Nghệ Phong mỗi khi đâm một người thì sắc mặt Thượng Quan Vũ Phượng càng trắng thêm vài phần, đến cuối cùng, trên mặt nàng đã không còn huyết khí. Hình ảnh như vậy, không phải là hình ảnh mà mình thường nghĩ đến sao? Cường giả hung tàn thủ đoạn biểu lộ không sót gì, một người bị hơn mười người vây công, ai có thể có khí phách như vậy.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện