Mị Ảnh

Bảo Tiêu


trước sau

Ách...

Nghệ Phong nhớ tới mỗi câu trước kia của chính mình, hắn cũng có chút cảm giác da mặt nóng lên:

- Cái kia...Tần Y tỷ, kỳ thực ta rất yêu nước, nguyên nhân không yêu nước chính bởi vì hoàng đế là nam, mà không phải một giai nhân tuyệt sắc. Nếu như Tần Y tỷ là hoàng đế của đế quốc, nhất định ta yêu đến chết đi sống lại. Chết đến nhiều lần!

- Lăn...

Tần Y trắng mắt liếc Nghệ Phong, nàng đã sớm quen với tính lớn mật của Nghệ Phong, đối với câu nói đại nghịch bất đạo này cũng không quá để ý.

- Nếu như có thể, đệ hãy giải độc giúp hoàng đế bệ hạ!

Tần Y thông minh tự nhiên suy đoán được, hoàng đế của đế quốc bị trúng độc, có thể tưởng tượng được trong đó ẩn chứa âm mưu gì.

- Đến lúc đó hẵng hay!

Nghệ Phong không cho là đúng, hoàng đế là một trong những kẻ địch của Điệp Vận Du, muốn cho Nghệ Phong ra tay cứu hắn, thật đúng là có chút vấn đề! Điều quan trọng nhất là, Nghệ Phong nghĩ nên hỏi Điệp Vận Du một chút xem, đối với cái chết của hoàng đế này, nàng rốt cuộc có thể được đến chỗ tốt sao?

Tần Y cổ quái liếc mắt nhìn Nghệ Phong, không rõ vì sao hình như Nghệ Phong không muốn ra tay. Theo lý mà nói, giải được độc dược trong người hoàng đế bệ hạ, đối với Nghệ Phong có rất nhiều chỗ tốt, không nói cũng biết.

Mà điều Tần Y không biết chính là, Nghệ Phong đối với cái chết của hoàng đế tính toán được mất. Nếu như chỉ cần nàng ta có chỗ tốt, Nghệ Phong liền nghĩ cho Hoàng đế Trạm Lam chết là có giá trị.

Nếu như người khác biết cách nghĩ ích kỷ này của Nghệ Phong, sợ là cả đám sẽ đập chết Nghệ Phong!

Cùng Tần Y quấn quít bên nhau vượt qua bảy ngày, Tần Y vẫn còn tưởng niệm không muốn đi, tới cũng đột nhiên, đi cũng rất đột nhiên.

May mà chính là, Tần Y nói cho Nghệ Phong lúc nàng có thời gian nàng sẽ tới đây, điều này khiến đáy lòng Nghệ Phong cảm thấy an ủi.

- Nhị đệ, vì sao đệ lại mặc thành như vậy?

Ngay khi Nghệ Phong từ nhà lão gia tử chạy bộ ra ngoài, Nghệ Lưu cười to nói.

Lúc này toàn thân Nghệ Phong mặc một bộ quần áo màu xanh, đỉnh đầu đội mũ quả dưa méo mó, tuy rằng quần áo bằng vải thô sạch sẽ, thế nhưng mặt trên lại có mấy mụn vá. Thực khiến người khác cảm giác Nghệ Phong quá kẹo kiệt.

- Ách! Huynh không cảm thấy như vây rất tuấn tú sao?

Nghệ Phong tùy ý nói.

Nghệ Phong là có nỗi khổ nói không nên lời nha, tối hôm qua điên khùng lên cùng Tần Y, y phục trên người cư nhiên đều bị xé rách. Vốn tưởng rằng chính mình có quần áo dự phòng, lại không nghĩ ra bên trong nạp linh giới cũng rỗng tuếch. Nghệ Phong cảm giác sâu sắc mình gặp phải bi kịch, chỉ đành hỏi gia đinh trong Lâm phủ, mượn một bộ y phục của bọn họ mặc vào.

- Nhị đệ, nếu đệ muốn đến một ít phủ đệ của vị tiểu thư nào đó làm gia đinh, nhất định có thể khiến cho các nàng thông đồng lên!

Nghệ Lưu cố nén cười, nhìn Nghệ Phong nói mấy lời trái với lòng mình, nhìn hai khối mụn vá tức cười trước ngực Nghệ Phong, hắn không nhịn được nữa rồi.

- Mị lực của bản thiếu gia, còn cần phải ta đi câu dẫn các nàng sao? Chỉ cần chờ các nàng đến câu dẫn ta là đủ!

Nghệ Phong nói một câu rất rắm thối.

Nghệ Lưu cố gắng chịu đựng xúc động muốn nôn mửa trong dạ dày, đối với nhị đệ này hắn hiểu, hắn cũng nhìn thấu. Đương nhiên, hắn cũng cực kỳ bội phục, sao một người lại có thể có da mặt dày đến trình độ như vậy.

- Đại ca, được rồi! Học viện có gì xử phạt đối với ta hay không?

Nghệ Phong quay đầu hỏi Nghệ Lưu, làm thịt nhiều người như vậy, còn đánh thương nặng phó viện trưởng của bọn họ, nếu như không xử phạt thì không thể cho người khác khâm phục. Điều này cũng là nguyên
nhân Nghệ Phong vẫn không muốn trở về học viện, ở bên ngoài nói chung học viện sẽ không thể quản lý được chính mình, nhưng nếu như đi vào, vậy không đến phiên mình làm chủ rồi.

Câu hỏi của Nghệ Phong, nhưng thật ra khiến cho Nghệ Lưu cực kỳ cổ quái nhìn Nghệ Phong, hắn làm sao cũng thật không ngờ, Nghệ Phong làm ra việc lớn như vậy, học viên cư nhiên một điểm phản ứng cũng không có, phảng phất đường như việc này chưa từng phát sinh!

- Nhị đệ, có phải ngươi có quan hệ đặc biệt gần gì với hiệu trưởng hay không?

Nghệ Lưu cổ quái đánh giá Nghệ Phong, lẽ nào nhị đệ của chính mình thực sự thích đàn ông? Đồng thời cùng viện trưởng thông đồng với nhau thành một đôi?

- Phụt!

Nghệ Phong không nhịn được té ngã xuống đất, hắn suýt nữa bị tức giận phọt máu mà chết, bản thiếu phương hướng bình thường như vậy, hỗn đản này cư nhiên dám vũ nhục tính nam nhân chân thật của bản thiếu, lại còn một lão nam nhân?

- Nhị đệ, đệ đang làm gì? Ngoài lý do này, ta thực sự không nghĩ ra lý do nào khác. Bằng không vì sao Học viện Trạm Lam sẽ không có một điểm xử phạt nghiêm khắc đối với đệ.

Câu nói của Nghệ Lưu, khiến cho Nghệ Phong sững sờ tại chỗ, thậm chí cánh tay chuẩn bị đánh Nghệ Lưu, cũng dừng lại giữa không trung, hắn cũng cảm thấy rất ngoài ý muốn, theo lý thuyết chính mình làm ra động tĩnh lớn như vậy, học viện không có khả năng không làm ra nghiêm phạt. Mặc dù có quan hệ với quái lão đầu, khả năng hình phạt sẽ giảm bớt rất nhiều, thế nhưng tuyệt đối không có khả năng toàn bộ miễn!

- Kháo, lẽ nào quái lão đầu thật sư có năng lực lớn như vậy?

Nghệ Phong có chút không tin, hắn càng nguyện ý tin tưởng đây là bình yên trước bão tố.

Nghệ Lưu thấy bộ dạng này của Nghệ Phong, hắn không khỏi có chút ngạc nhiên nói:

- Nhị đệ, đệ cũng không biết học viện vì sao lại không xử phạt đối với đệ?

Nghệ Phong đảo mắt trắng nhìn, không thèm phản ứng lời nói của Nghệ Lưu. Kỳ thực đối với hình thức xử phạt này hắn cũng không quá để ở trong lòng, cùng lắm thì khiến cho chính mình bị khai trừ ra học viện, nhưng cũng chẳng quan tâm.

- Quên đi! Cũng không biết đệ rốt cuộc là quái vật gì, cư nhiên để Học viện Trạm Lam cũng không xử phạt đệ, chuyện này đã truyền lên sôi sục trong học viện rồi. Toàn bộ học viện, hiện tại danh tiếng của đệ đứng đầu rồi!

Đáy lòng Nghệ Lưu vẫn cực kỳ bội phục Nghệ Phong, uy thế một chiêu kia hắn đã từng ra mắt, hầu như có thể nói là hủy thiên diệt địa. Tuy rằng Nghệ Phong là đệ đệ của chính mình, thế nhưng hắn vẫn không nhịn được nổi lên một cảm giác đố kị!

- Nhị đệ, ngày hôm nay ngươi không có việc gì sao?

Nghệ Lưu đột nhiên nói.

- Hả?

Nghệ Phong nghi hoặc nhìn về phía Nghệ Lưu nói:

- Huynh có chuyện gì?

- Hắc hắc...

Nghệ Lưu có chút cười gian nói:

- Nhị đệ, làm bảo tiêu cho ta được không?

Có đệ đệ chính mình làm bảo tiêu, vậy thì bất luận kẻ nào cũng không thể làm gì chính mình, chính mình có thể tùy ý kiêu ngạo.

- Bảo tiêu! Đại ca chọc vào ai rồi?

Nghệ Phong cau mày.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện