Mị Ảnh

Gọi Là Mộng Nhiên


trước sau

Đồng thời, mọi người cũng có chút cổ quái nhìn bộ y phục gia đinh kia của Nghệ Phong. Không nghĩ ra Nghệ Phong cư nhiên là đệ đệ của Nghệ Lưu, vậy thì hiển nhiên Nghệ Phong không phải gia đinh rồi.

Người biết nhiều chuyện một chút, cả đám cau mày: Nếu như bọn họ nhớ không nhầm, Nghệ Lưu có một đệ đệ đã trở thành truyền kỳ. Thế nhưng nhìn dáng dấp tiểu tử này có vẻ không giống!

Ngay khi Nghệ Phong và Lý U không có việc gì tán gẫu với nhau, một cổ mùi thơm từ trên người nữ tử dũng mãnh tràn vào trong mũi Nghệ Phong, để Nghệ Phong ghé mắt nhìn lại. Chỉ thấy Liễu Mộng Nhiên đã ngồi bên phía tay phải của Tiêu Công. Mình và nàng chỉ cách mỗi Tiêu Công.

- Tiêu Công, chúng ta đổi vị trí được không?

Nghệ Phong không để ý đến Tiêu Công có phản đối hay không, mạnh mẽ túm Tiêu Công lên. Có mỹ nữ ở bên cạnh, có quỷ mới ngồi một chỗ cùng tiểu hài tử xấu xa Lý U.

- Nghệ công tử!

Liễu Mộng Nhiên thấy Nghệ Phong chuyển sang bên cạnh chính mình, trên mặt nàng đỏ ửng, xấu hổ nhìn Nghệ Phong nói, ánh mắt có chút lóe ra.

Tiêu Công thấy Nghệ Phong vững vàng ngồi ở chỗ của chính mình, ánh mắt hơi mỉm cười nhìn vào Liễu Mộng Nhiên, hắn bất đắc dĩ lắc đầu. Tiểu tử này, vẫn vô sỉ như trước.

- Mộng Nhiên! Chuyện tình có lợi như vậy nàng có đồng ý hay không, mười viên đan dược ngũ giai, thực sự khiến ta rất thịt đau mới lấy ra được!

Vẻ mặt Nghệ Phong biểu hiện bộ dáng tiếc rẻ.

Cách xưng hô của Nghệ Phong, trong nháy mắt để sắc mặt của Liễu Mộng Nhiên càng thêm ửng đỏ:

- Nghệ Phong công tử, công tử có thể đổi một cách xưng hô khác được không?

- Đổi xưng hô! Được! Mộng Mộng? Hay Nhiên Nhiên?

- Không phải!

Liễu Mộng Nhiên cảm giác mặt mình ngày càng nóng lên lợi hại, nàng sốt ruột nói.

- Không phải! Vậy không lẽ là thân ái sao? Hay bảo bối yêu quý?

Nghệ Phong rất chăm chú nói.

- Không phải!

Trong lòng Liễu Mộng Nhiên hoảng hốt, nếu để Nghệ Phong gọi như vậy, nàng còn sống sao được.

- Này cũng không phải, kia cũng không phải? Lẽ nào nàng muốn ta gọi cái kia? Hắc hắc... Điều này không tốt lắm đâu!

Nghệ Phong cười gian nhìn Liễu Mộng Nhiên.

- A...

Liễu Mộng Nhiên thấy vẻ mặt cười quái dị của Nghệ Phong, nhất thời kinh hãi, nhanh chóng cắt đứt lời nói của Nghệ Phong:

- Nghệ công tử cứ gọi ta là Mộng Nhiên cũng được!

Nghệ Phong nhất thời nở nụ cười:

- Sao không nói sớm! Mộng nhiên thiếu chút nữa làm cho ta nghĩ sai rồi! Ta cũng thấy gọi Mộng Nhiên nghe rất êm tai!

Lý U ngơ ngác nhìn một màn này, trong lòng vô cùng chấn động, hắn còn nghĩ có nên cúng bái Nghệ Phong hay không! Bây giờ thì biết sư phụ tiện nghi này quá trâu bò rồi, chém gió dăm ba câu liền đối phó được tỷ tỷ của mình!

Tiêu Công nhìn thấy một màn này, trán hắn chảy ra bao nhiêu mồ hôi lạnh, thầm nghĩ trình độ vô sỉ của tiểu tử này lại đề cao rất nhiều rồi. Tiêu Công có chút lo lắng cho đệ tử của chính mình. Đệ tử này tính tình ôn nhu hiền lành, có thể ngăn chặn tên Nghệ Phong vô lại đến cực điểm này sao?

- Mộng Nhiên, mười viên đan dược ngũ giai làm thù lao đã rất cao rồi. Nàng không suy nghĩ kỹ lại chút sao?

Nghệ Phong mỉm cười nhìn Liễu Mộng Nhiên nói.

Trên mặt Liễu Mộng Nhiên bay ra một mảnh mây đỏ, tránh né ánh mắt trêu trọc của Nghệ Phong, quay đầu nhìn về phía tài tử tài nữ phía dưới đài.

Nghệ Phong thấy thế, cười ha ha. Dáng dấp ngượng ngùng nhu thuận này của Liễu Mộng Nhiên, thực sự khiến cho Nghệ Phong nhớ tới một người đồng dạng kiều diễm động lòng người tính tình vô cùng tốt, đó là Khinh Nhu.

Bất quá, ngược lại Nghệ Phong cũng sợ Liễu Mộng Nhiên thẹn quá thành giận, cho nên không tiếp tục đùa giỡn! Hắn cũng cảm giác được từng đạo ánh mắt như muốn giết người nhìn kỹ chính mình.

Liễu Mộng Nhiên thấy ánh mắt của Nghệ Phong chuyển
xuống dưới đài, lúc này mới thở dài ra một hơi. Nàng chưa từng đối mặt với người vô sỉ như vậy. Cho nên lúc đối mặt với Nghệ Phong nàng hầu như tay chân luống cuống. Rất bị động!

Ánh mắt Nghệ Phong chuyển một vòng trên người các tài nữ, một lúc lâu mới hơi nhỏ giọng nói thầm một câu:

- Nhìn mãi cuối cùng Mộng Nhiên vẫn đẹp nhất!

Nghệ Phong vừa mới nói xong câu này, mặt Liễu Mộng Nhiên lại dâng lên một rặng mây đỏ, thế nhưng ánh mắt vẫn chăm chú nhìn vào phía trước, làm bộ không nghe thấy câu đó!

Lý U thấy bộ dáng tỷ tỷ của chính mình, hắn hận không thể lập tức cúng bái Nghệ Phong, hắn cảm giác kính động có chút nhớ nhung muốn khóc: Có vị sư phụ như vậy, kiếp sử nam của mình còn phải lo lắng sao?

- Mã huynh, Lưu huynh, Triệu huynh, chúng ta cùng nhau vui đùa một lát được không?

Một người có ngoại hình to béo mập mạp, thấy ánh mắt Liễu Mộng Nhiên nhìn kỹ trên người hắn, nhất thời hắn hưng phấn ưỡn ngực, cao ngạo nói với hai người đứng bên cạnh hắn.

Hiển nhiên, mấy người này cũng bởi vì đệ nhất tài nữ nhìn kỹ vào bọn hắn, cả đám hưng phấn nghĩ biểu lộ một phen, cho nên đồng loạt gật đầu tán thành:

- Tốt! Tốt! Phì huynh, ta làm t câu đầu tiên, dưới chân núi có một đám vịt!

- Mã huynh quả nhiên tài cao, vậy thì bản công tử làm tiếp câu thứ hai:

- Xua một tiếng cả đàn lao xuống sông!

- Ha ha, thơ văn của hai vị huynh đài quả nhiên phi phàm, câu thứ ba để ta: Xuống sông giải quyết cái bung đói!

Lúc Nghệ Phong nghe được mấy người này làm thơ, thiếu chút nữa không nghẹn chết mất. Quay đầu nhìn về phía Liễu Mộng Nhiên, thấy nàng cũng cố gắng nén nghẹn, toàn bộ khuôn mặt tuyệt mĩ nghẹn đến đỏ bừng!

- Phi huynh! Đến phiên ngươi!

Ba người thấy một lúc lâu mập mạp chưa từng nói ra một câu, cả đám nhắc nhở nói.

Mập mạp nghẹn khuất đỏ bừng cả khuôn mặt, một lúc lâu mới vỗ mạnh xuống đùi nói:

- Ăn xong về nhà chơi lão bà!

- Hì hì...

Nghệ Phong không kịp thở một hơi, thổi phù một tiếng phá lên cười:

- Mập mạp chết bầm này, đúng là tri âm, tri âm nha! Chẳng lẽ hắn là Đường Bá Hổ chuyển thế sao?

- Thơ hay, thơ hay!

Nghệ Phong vỗ tay như pháo nổ, cười ha ha, nghĩ cũng không nghĩ lập tức đi từ trên đài chủ tịch xuống, tới trước mặt mập mạp, chăm chú nắm tay hắn nói:

- Tri âm, tri âm!

Mập mạp thấy vẻ mặt Liễu Mộng Nhiên vui vẻ nhìn vào hắn, còn có thiếu niên thân phận thần bí này tán thưởng hắn như vậy, khiến cho hư vinh trong lòng hắn thỏa mãn cực đại. Hắn cũng chắp tay, giả vờ khiêm tốn nói:

- Quá khen, quá khen!

- Sao Phì huynh lại nói vậy, vừa nhìn bộ dáng to lớn của Phì huynh đã biết Phì huynh đọc đủ thứ thơ văn, bằng không làm sao có thể làm ra câu thơ sâu sắc hiểm tâm lý nam nhân như vậy!

Nghệ Phong sùng bái nhìn mập mạp.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện