Vương Trác bình tĩnh suy nghĩ một hồi, phất phất tay ý bảo mọi người lui ra.
Đoàn xe dừng lại, cho ngựa uống một chút nước rồi lên đường tiếp.
Vì thiếu nước, Vương gia không nấu cơm, bữa tối chỉ phát chút lương khô.
Cùng với số lương khô này, còn có một ít nước. Bởi vì nhân số khá nhiều, một tổ có những mười người, nên chỉ phân một chậu nước. Đến khi mặt
trời ngả về phía tây, Vương Trác đứng ở đầu xe, nghiêm túc nói: “Chư vị, số nước còn lại đều đã được phân chia vào tay mọi người, trước khi chưa tìm được nguồn nước, chư vị vẫn nên tiếp kiệm thôi.”
Trong đội ngũ, truyền đến một loạt tiếng nghị luận.
Trong đủ loại tiếng nói ồn ào, giọng của Vương thị Thất nữ vang dội nhất,
nàng ta kêu lên: “Phụ thân, phân nước cho chúng con có thể được nhiều
hơn người bình thường không? Mấy kẻ tiện nhân này cũng được chia sao?”
Một lời thốt ra, xung quanh trở nên yên tĩnh.
Mọi hộ vệ cùng người hầu đều đồng thời cúi đầu. Tựa hồ mỗi người đều ngừng
hô hấp, trong không khí tràn ngập sự nặng nề cùng khẩn trương.
Vương
Trác liếc mắt nhìn nhất chúng hộ vệ dũng mãnh cao lớn một cái, rồi
chuyển sang nhìn Vương thị Thất nữ lớn tiếng quát: “Câm miệng! Đã đến
cùng đường, phải đồng cam cộng khổ, những lời thế này về sau không được
nói nữa!”
Tiếng nói vừa dứt, Vương Trách như ý nguyện giành được ánh mắt cảm động đến rơi lệ của chúng hạ nhân.
Vương thị Thất nữ nào đã từng bị phụ thân quát mắng như thế? Lập tức khuôn
mặt nhỏ nhắn của nàng ta dài thuỗn ra, lệ trong mắt rơm rớm. Ở bên cạnh
nàng ta, là huynh đệ tỷ muội thấp giọng thầm oán không ngớt.
Lúc này, trên bầu trời dâng lên một vòng trăng sáng mờ nhạt. Ánh trăng kia bắt
trên bầu trời mênh mông, nếu không nhìn kỹ, căn bản không phát hiện ra.
Đoàn xe tiếp tục xuất phát. Khi tia nắng cuối cùng tắt lụi, chúng hộ vệ đều
cầm cây đuốc, ở trong gió thu, cây đuối phập phù, khiến đoàn xe di
chuyển vào ban đêm tăng thêm vài phần sức sống.
Xuất phát từ bất an trong lòng, đoàn xe đi rất nhanh.
Trần Dung ngồi ở trong xe ngựa, người trong đội ngũ của nàng không nhiều
lắm, mà bởi vì ngay từ đầu đoàn người đã được nàng căn dặn, ngoại trừ
lúc nào quá khát mới uống chút nước để nhuận cổ họng, thì mọi người chưa bao giờ từng lãng phí, cho nên qua một ngày, nước trong thùng gỗ vẫn
đầy tràn.
Bởi vậy, so sánh với sự lo âu bên ngoài, mọi người Trần thị có vẻ an ổn thong dong hơn rất nhiều.
Thời gian từng giọt từng giọt trôi qua, trong lúc bất tri bất giác, đoàn xe
đã đi quá nửa đêm, đến tận lúc trăng treo giữa trời, mọi người vẫn tuyệt vọng phát hiện, trên đường đi không hề tìm thấy bất cứ nguồn nước nào
còn sót lại dù chỉ nửa giọt!
Người Vương thị phái đi dò đường còn
chưa trở về, rơi vào đường cùng, Vương Trác đành phải phái người đi hỏi
nhóm thứ dân phụ cận về nguồn nước quanh đó. Vừa hỏi mới biết được,
nguồn nước cách nơi đây gần nhất cũng phải mất 40 dặm đường đi sơn đạo,
sơn đạo kia lại gập ghềnh khó đi, cho dù là người dân địa phương đã đi
quen, cũng phải mất hai ngày một đêm mới có thể đem nước trở về. Vì
duyên cớ đó, sau khi nhóm thôn dân cầu mưa không thành thì bọn họ đều
trở thành lưu dân, cũng di chuyển về phía nam.
Đêm nay, đoàn xe vẫn
không ngừng lại, khi đi đến hừng đông, những con ngựa khát nước mỏi mệt
không chịu nổi, chạy tới đám cỏ khô bên đường liếm chút giọt sương.
Đương nhiên, mọi người ở Vương gia không thể giống như súc sinh, chạy ra uống giọt sương trên cỏ khô.
Đến khi thái dương lại dâng lên, người
Vương gia cảm giác được sự tình không ổn mới bảo dừng xe, tạm thời nghỉ
ngơi. Lúc này, người bọn họ phái đi dò đường vẫn chưa thấy trở về.
Giữa trưa, một chút nước cuối cùng của Vương gia đã dùng hết, tất cả mọi người đều bắt đầu cảm thấy khát khô cổ.
Rốt cục, ánh mắt của chúng đệ tử Vương thị đều chuyển hướng về phía đội ngũ Trần gia bởi vì còn có nước bổ sung mà vẫn phấn chấn tươi tỉnh.
Có tiếng vó ngựa vang lên bên tai Trần Dung.
Bình ẩu dựa sát vào, hướng tới trong xe ngựa thấp giọng nói: “Nữ lang, người Vương gia đến đây.”
“Uhm.” Trong xe ngựa truyền đến giọng nói vẫn bình tĩnh mà thong dong.
Tại thời khắc này, ngữ điệu của nàng như thế, khiến cho Bình ẩu theo bản năng cũng cảm thấy bình thản hơn.
Chỉ chốc lát, giọng nói của Vương Ngũ lang từ bên ngoài truyền đến: “A
Dung, mạo muội tiến đến, xin đừng lấy làm phiền lòng.” Trong giọng nói
của hắn mang theo ngượng ngùng.
Rèm xe được vén lên một chút.
Khi
chúng đệ tử Vương thị nhìn thấy Trần Dung, đồng thời hai mắt sáng ngời,
lộ ra sự đố kỵ cùng hâm mộ — tại thời điểm này, gương mặt Trần thị A
Dung vẫn sạch sẽ trắng trẻo, mái tóc đen nhánh, không hề có vẻ mệt mỏi
phong trần. So sánh với nàng, bọn họ đâu còn có bộ dạng phong lưu nhàn
nhã của đệ tử quý tộc nữa?
Trần Dung mỉm cười đối diện với ánh mắt
của mọi người Vương thị, nàng không đợi bọn họ mở miệng, đã ngân nga
nói: “Nếu chư vị không chê, thì chuyển một thùng nước này ra đi. Thùng
gỗ này lúc trước là ta dùng để tắm, cũng coi như sạch sẽ. Hai thùng gỗ
còn lại là dùng để phó dịch tỳ nữ tắm rửa, sợ sẽ làm bẩn thân thể cao
quý của chư vị.”
Giọng nói của nàng vô cùng thành khẩn. Nàng biết,
lần này phạm vi bị khô hạn cũng không lớn, chưa đến vài ngày nữa, bọn họ sẽ có thể thoát khỏi khốn cảnh. Hiện tại nàng cần là cảm tình của người Vương gia, cùng với thanh danh tốt có thể được kẻ sĩ lan truyền rộng.
Mọi người Vương thị vạn vạn lần thật không ngờ nàng lại khoáng đạt như thế, đến thời điểm này, Vương thị Thất nữ đã nghĩ ra hơn mười câu chỉ trích
nàng, thóa mạ nàng, bức bách nàng trong đáy lòng, nhưng một câu cũng
không thể thốt ra!
Sau khi mọi người ngạc nhiên, Vương Ngũ lang ho khan một tiếng, đi đầu chắp tay trước nàng, rồi nghiêng đầu qua.
Chỉ chốc lát, liền có ba phó dịch Vương gia tiến đến, bọn họ nâng lên thùng gỗ của Trần Dung, rồi đi về phía trước.
Khi nước được nâng đến trước mặt Vương Trác, Vương thị Thất nữ miệng khẽ
nhếch, nói với giọng oán hận: “Phụ thân, chỉ còn nửa thùng thôi! Hừ,
nhất định là Trần Dung kia không ngừng rửa mặt, mới lãng phí nhiều như
vậy!”
Lời của nàng
ta vừa thốt ra, Vương Trác trừng nàng ta một cái,
hắn trầm giọng quát khẽ: “Nói gì vậy? Người ta nguyện ý đem nước tới cho con, chẳng những con không cảm kích, còn oán hận không biết chừng mực
là sao? Vương gia ta khi nào thì sinh ra nữ nhi giống như con vậy?”
Lời này rất nặng nề.
Trên thực tế, hắn không thể không quát mắng. Giọng nói của Vương thị Thất nữ không nhỏ, rất nhiều người chung quanh đều nghe thấy.
Vương thị Thất nữ thật sự không ngờ mình lại bị phụ thân quở trách như thế. Hơn nữa
lúc này đây, sự chán ghét trong giọng nói của phụ thân là ngữ khí nàng
ta chưa từng nghe qua. Lập tức, lệ trong mắt vừa rơi xuống, Vương thị
Thất nữ vội cố nhịn kéo rèm xuống, lui vào trong góc xe, chỉ chốc lát,
trong xe ngựa truyền đến tiếng khóc nức nở.
Một người trung niên khuyên nhủ: “Tuổi Duẫn nhi còn nhỏ, nó còn chưa biết cố kỵ lời ăn tiếng nói.”
Vương Trác quát to: “Hình như tuổi của nó còn lớn hơn Trần thị A Dung mà, tại sao nó thì tuổi còn nhỏ, mà A Dung tựa như biết tiến biết lùi chứ?”
Hắn nói đến đây, thở dài một tiếng, nhắm lại hai mắt, nói: “Mời A Dung đến đây đi, ai…”
Khi người Vương gia tới thỉnh Trần Dung, Trần Dung không hề dùng dằng, lập tức liền từ phía sau tiến lên.
Từ rất xa, nàng còn ngồi trong xe ngựa đã thi lễ với Vương Trác, vô cùng cung kính chào hỏi: “Trần Dung gặp qua Vương công.”
Biểu tình của nàng, ngữ khí của nàng vô cùng cung kính, vẻ cung kính này, thậm chí có phần còn hơn hai ngày trước.
Vương Trác đang mặt nhăn mày nhó, bất tri bất giác giãn ra. Hắn hiền lành hướng nàng vẫy tay gọi: “A Dung tới gần đây đi.”
“Vâng.”
“A Dung, bá phụ hỏi con, sao con có thể dự đoán được sẽ có hạn hán trong
quãng đường này? Vì sao con quyết đoán bảo người ta đổ đầy nước, còn
nhúng ướt vải vóc? Chẳng lẽ có thần linh nào đó báo cho con biết sẽ xuất hiện biến cố như thế ư?”
Khi nhắc tới hai chữ “thần linh”, Vương
Trác tăng thêm ngữ khí, ánh mắt nhìn về phía Trần Dung, bất tri bất giác thêm một phần hi vọng.
Trần Dung hiểu được hy vọng của hắn, lập tức nàng lại thi lễ, cúi đầu, cực kỳ cung kính nói: “Bá phụ dự đoán không sai.”
Lời vừa nói ra, hai mắt Vương Trác phát sáng, tiếng nói nhỏ bốn phía đều im bặt.
Trần Dung nhu thuận, cung kính nói: “Khi Trần Dung mới đến châu huyện này,
từng nằm mơ thấy một lão nhân đầu bạc, đứng đối diện với đồng ruộng rạn
nứt mà than thở. Cách ngày hôm sau khi con nghe thấy các vị ca ca của
Vương gia nói, nước trong đồng ruộng có vẻ bị cạn, đột nhiên nhớ tới
giấc mộng này, vì thế mới bẩm báo với Vương công.”
Vương Trác gật gật đầu, thở dài: “Hóa ra thật sự là ông trời cảnh báo. Chỉ tại ta, không
tin quỷ thần mà.” Tại thời đại này, nho gia đang bị thế nhân đánh vỡ,
đạo gia phật gia hoành hành, mà tư tưởng Mặc gia không tin quỷ thần cũng vẫn tồn tại trong nhân gia. Vương Trách lấy một câu “không tin quỷ
thần” để che giấu sai lầm của mình, đúng là nhẹ nhàng bâng quơ phủi bay
lỗi của mình một cách sạch sẽ.
Một khắc này, không chỉ là Vương Trác, ngay cả chúng đệ tử Vương thị, trong ánh mắt nhìn về phía Trần Dung đều mang theo cảm tình. Nàng chẳng những thực quyết đoán thừa nhận là quỷ
thần cảnh báo, lại nhắc tới các vị thiếu niên Vương gia đã sớm phát hiện ra sự khô hạn. Cứ như vậy, cho dù thế nhân có đàm tiếu gì đó, cũng chỉ
sẽ nói bọn họ quá mức khinh suất mà thôi.
Vương Trác vươn tay vuốt chòm râu, sau khi hắn có được đáp án mà mình muốn, liền phất phất tay, ý bảo Trần Dung trở về.
Xe ngựa của Trần Dung mới chạy được vài bước, hắn đột nhiên nhớ tới một
chuyện, vội hỏi lại: “A Dung, không biết lão nhân trong mộng của con có
chỉ ra rõ, khô hạn ở nơi này còn diễn ra bao lâu nữa không?” Sau khi hắn hỏi ra lời mạnh miệng lo quốc thương dân bực này, thì nhắc lại lời thật sự muốn hỏi kỹ: “Chúng ta còn phải hành tẩu mấy ngày, sẽ thoát khỏi
hoàn cảnh này chứ?”
Trần Dung ý bảo xe ngựa quay trở lại, nàng thi
lễ, lắc lắc đầu, cung kính trả lời: “Điều này thì Trần Dung cũng không
biết.” Trước biểu tình thất vọng của Vương Trác, nàng nói với vẻ không
chắc chắn lắm: “Chắc sẽ không lâu lắm đâu?”
“Hy vọng như thế, con lui xuống đi.”
“Vâng.”
Vương Trác nhìn xe ngựa của A Dung dần dần chạy xa, vươn tay vuốt râu dài,
đột nhiên nói: “Trần Dung này rất khá, rất xứng với binh sĩ của Vương
gia ta!”