Vương Hoằng nhìn khuôn mặt nàng xinh đẹp lộ ra lạnh lùng, trong mị hoặc
lộ ra yêu nghiệt, nhìn toàn thân quần áo màu trắng nhuốm máu của nàng,
tim trong lồng ngực co thắt lại.
Chàng rũ hai mắt, nhẹ nhàng nói: “Theo ta trở về.”
Trong giọng nói mang theo vài phần cường ngạnh.
Khóe miệng Trần Dung cong lên, thu hồi ánh mắt nhìn về phía chàng, tựa hồ không hề nghe thấy, cất bước đi về phía trước.
“A Dung.”
Trả lời chàng vẫn là bóng dáng cô tuyệt kia.
Giọng của Vương Hoằng lên cao, trong giọng nói ôn nhu vô tận, chàng đi đến
phía sau nàng, vươn cánh tay ôm thắt lưng nàng, nhẹ nhàng mà nói: “A
Dung, nàng có bị thương không? Đến đây, theo ta trở về.”
Ngữ khí ôn nhu như nước, tình ý kéo dài.
Khi cánh tay chàng vòng ôm thắt lưng nàng, Trần Dung nhẹ nhàng né tránh, cũng không quay đầu lại tiếp tục đi về phía trước.
Nàng bỏ mặc Vương Hoằng cô đơn đứng ở phía sau.
Xa phu kia nhìn tình cảnh này, thì nhìn Vương Hoằng thấp giọng gọi: “Lang quân?”
Vương hoằng rũ hai mắt, lọn tóc lắc lư trên trán chàng, một lúc sau, chàng
khẽ nói: “Phái bốn người đi theo nàng.” Dừng một chút, chàng nhẹ nhàng
nói tiếp: “Nhớ kỹ, nếu nàng gặp nguy hiểm, không đến thời điểm cuối cùng thì đừng ra mặt.”
“Vâng.”
Lúc này, bên tai Vương Hoằng truyền đến giọng của xa phu: “A? Đó là đội ngũ của ai vậy?”
Vương Hoằng ngẩng đầu lên.
Chỉ thấy trên quan đạo phía trước, cát bụi cuồn cuộn bốc lên tận trời, phía cuối cát bụi là một đội nhân mã đang trên đường đến đây.
Nhìn qua, ánh mắt Vương Hoằng chuyển sang bóng dáng áo trắng nhuốm đỏ mảnh mai cô đơn trên quan đạo kia.
Trong nháy mắt, đội ngũ phía trước đã xuất hiện trong tầm nhìn, trong đội
ngũ, cờ xí giơ cao tung bay, cũng có thể thấy được rõ ràng.
Trên cờ xí, viết một chữ “Mẫn”.
Đúng là đội ngũ của Nhiễm mẫn.
Cát bụi tận trời, vó ngựa sầm sập, trong nháy mắt, đám cát bụi đã tới gần Trần Dung đang càng đi càng xa.
Đúng lúc này, một tiếng kêu truyền ra, chúng mã ngừng lại.
Trong đội ngũ, Nhiễm Mẫn mặc quần áo thường phục giục ngựa chạy gấp lao ra.
Y vọt tới trước mặt Trần Dung.
Cho ngừng tuấn mã, Y cúi đầu nhìn chằm chằm Trần Dung một thân vấy máu, mày rậm nhíu lại, quát khẽ: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Nhìn thấy Trần Dung cúi đầu không nói, y vươn tay nắm cằm Trần Dung, bắt nàng ngẩng đầu nhìn y.
Bốn mắt nhìn nhau, mày rậm của y càng nhíu chặt: “A Dung, đã xảy ra chuyện gì?”
Y tinh tường nhận ra Trần Dung trước mắt vẫn mang gương mặt diễm lệ, vẫn
là một đôi mắt sáng ngời, nhưng mà, dường như lại có một chút khác
biệt…… Rõ ràng gương mặt trước mắt mới chỉ một hai ngày không gặp mà như đã biến thành một người khác.
Y nhẹ nhàng vuốt ve môi nàng, trầm thấp ra lệnh: “Nói.”
Trần Dung rũ hai mắt.
Mãi lâu sau, nàng mới cất giọng khàn khàn: “Nhiễm tướng quân, ta không thể gả cho ngài.”
Tay Nhiễm Mẫn nắm cằm nàng càng chặt, nhíu mày hỏi với vẻ nghi hoặc: “Vừa rồi nàng nói cái gì?”
Trần Dung chớp chớp lông mi thật dài, nàng chậm rãi cười.
Nụ cười này thật sự xinh đẹp.
Nàng ngẩng đầu nhìn y, nhìn gương mặt y, nhìn bạc môi của y, cũng nhìn về phía đội ngũ sau lưng y.
Ở phía sau y có một chiếc xe ngựa đang chạy đến, rèm xe được xốc lên, lộ
ra gương mặt quen thuộc, tái nhợt diễm lệ ở trước mắt nàng.
Khi
khuôn mặt kia đối diện với Trần Dung thì ngạc nhiên há miệng, vẻ oán độc vốn khắc sâu trong ánh mắt nàng ta lúc này bị sự kinh ngạc thay thế.
Mỹ nhân kia, đúng là Trần Vi, nàng ta đã đổi thành cách ăn mặc của phụ nhân.
Trần Dung mỉm cười, nhìn Nhiễm Mẫn nhẹ nhàng nói: “Tướng quân, A Dung cùng
một nhà Trần Nguyên thế bất lưỡng lập, ngài nạp A Vi, A Dung không muốn
gả cho ngài nữa.”
Dứt lời, nàng bỏ tay y ra, tiếp tục đi về phía trước.
Nàng cũng không nói ra chuyện thất thân, không nói về Vương Hoằng.
Trần Dung vừa mới đi ra vài bước, phía sau nàng đã truyền đến tiếng cười dài của Nhiễm Mẫn, y nói với giọng châm chọc: “Trần thị A Dung, nàng quản
quá rộng rồi.”
Trả lời y là bóng dáng Trần Dung càng đi càng xa.
Nhiễm Mẫn nhíu mày rậm, mũi chân đụng một cái, hỏa long mã như một cơn gió nhằm về phía Trần Dung.
Đảo mắt, y lại xuất hiện ở phía trước Trần Dung.
Vội vươn tay, y lại nâng cằm nàng, quát khẽ: “Trần thị A Dung, máu trên
người nàng từ đâu mà có?” Y nhìn ngắm nàng từ trên xuống dưới, tim đập
mạnh một cái, trầm giọng hỏi: “Phụ nhân mỹ mạo vọt tới trước hai quân
chém giết, là nàng sao, là nàng?”
Giọng nói dồn dập mà nhanh.
Trần Dung gật đầu.
“Vì sao?”
Trần Dung chậm rãi bỏ tay y ra, thản nhiên, tao nhã đáp lời: “Bởi vì, ta cảm thấy còn sống không có ý nghĩa gì nữa.”
Tay y nắm cằm nàng thật chặt, khiến nàng đau đớn, làm nàng dù thế nào cũng không thể bỏ ra.
Y lại nhìn ngắm nàng, đột nhiên tay trái vươn ra, cầm cánh tay nàng lên,
sau khi lật xem một chút, y hỏi với vẻ hồ nghi: “Sao không bị thương?”
Nghe thấy câu hỏi của y, Trần Dung ha hả cười, nói với giọng khinh miệt,
thản nhiên: “Đám Hồ tốt này, nghĩ rằng từ khi sinh ra đến nay chưa từng
nhìn thấy phụ nhân ở trên chiến trường, khi đối mặt với ta đều ngẩn ngơ, nếu có ai dám xông tới đâm ta một mũi đao, cũng cố ý tránh đi yếu hại,
còn có một số người lại đem binh khí thu hồi, muốn bắt giữ ta.” Nàng
giải thích đến đây, rốt cục cảm giác nơi cằm truyền đến đau nhức……. Nàng vươn tay, dùng sức kéo bàn tay kia ra, nhưng khí lực của nàng làm sao
đủ? Vì thế nàng nâng lên hai tròng mắt, quyến rũ nhìn y, khóe miệng khẽ
nhếch, chậm rãi nói: “Tướng quân, thỉnh buông tay đi.”
Nhiễm Mẫn hừ lạnh một tiếng, y đột nhiên buông tay, áp chế cánh tay của nàng, mắt sói như đao sắc: “Trần thị A Dung nàng là loại người nào, ta rất rõ
ràng. Nói! Đã xảy ra chuyện gì?”
A Dung chớp chớp lông mi thật dài.
Sóng mắt nàng như nước, liếc y một lúc lâu, môi anh đào hé mở, cười rất rạng rỡ: “Tướng quân không nên biết?”
“Nói!”
Trong tiếng quát của y, Trần Dung ha hả cười, nàng dựa sát vào y một chút,
kiễng mũi chân, tới gần y, nàng đem môi đỏ mọng của mình ôn nhu tiến đến chỗ gáy y.
Gần như là đột nhiên, đầu lưỡi nàng vươn ra giống như loài rắn, cái lưỡi đinh hương liếm qua hầu kết của y!
Nhiễm Mẫn ngây người, không hề động đậy.
Nàng dán vào y, hơi thở nhè nhẹ, hương thơm như lan: “Bởi vì”, nàng thốt ra
tiếng cười thật sự yêu mị, môi của nàng đặt lên hầu kết của y, nói với
giọng mềm mại, ôn nhu ám muội: “Ta thất thân rồi!”
Vương Hoằng cách hai trăm bước, ngồi trở lại xe ngựa
nhìn tình cảnh này thì ngửa đầu cầm chén rượu uống một hơi cạn sạch.
Trần Dung đặt môi lên hầu kết của Nhiễm Mẫn, sau khi phun ra mấy chữ này,
nàng lại tươi cười, ném cho y mị nhãn hết sức yêu diễm, sau đó, nàng
chậm rãi kéo tay y xuống, xoay người rời đi.
Cánh tay của nàng bị Nhiễm Mẫn túm lại: “Là ai! Người nọ là ai?”
Giọng của y trầm giận chi cực, không cần quay đầu, Trần Dung cũng biết, khuôn mặt tuấn tú của y nhất định xanh mét, vặn vẹo. Bởi vì trong tầm nhìn
của nàng, mọi binh lính đều cúi đầu, giục ngựa lui ra phía sau.
Y kéo Trần Dung một cái thật mạnh, cường ngạnh ôm vào trong lòng, y dồn khí trầm giọng quát: “Hắn là ai vậy?”
Lời Trần Dung vừa ra khỏi miệng, y đã tin lý do thoái thác này của nàng.
Bởi vì, trên đời này không có một nữ lang nào sẽ lấy loại sự tình này ra để nói giỡn.
Cũng chỉ có lý do này mới có thể giải thích sự đột biến của nàng.
Nhiễm Mẫn nổi giận, thống hận, bởi vậy, y cầm lấy tay Trần Dung dùng lực rất
lớn, khiến xương cốt của nàng như phát ra tiếng răng rắc, khiến gương
mặt đang thản nhiên cười kia của nàng đổ mồ hôi lạnh.
Trần Dung
không kêu đau, chẳng những không kêu đau, tươi cười trên mặt nàng vẫn
rạng rỡ mà quyến rũ. Nàng nghiêng đầu, lẳng lặng nhìn Nhiễm mẫn, nhẹ
nhàng nói: “Ta không biết đó là ai.” Dưới ánh nhìn chăm chú sắc bén
giống như đao của Nhiễm Mẫn, nàng nói với vẻ vô cùng tùy ý: “Ta nhàn rỗi nhàm chán nên xuất môn ngắm cảnh đêm, thật không ngờ bị người ta đánh
cho hôn mê, sau khi tỉnh lại đã bị thất thân.”
Nàng nói rất tùy ý, tươi cười trên mặt cũng quá mức rạng rỡ.
Gần như là đột nhiên, Nhiễm Mẫn cảm thấy ghê tởm!
“Phịch” một tiếng, y đẩy mạnh nàng ra, sau khi Trần Dung lăn mấy cái trên mặt đất, y nhảy xuống ngựa, bước đến trước mặt nàng.
Từ trên cao nhìn xuống nàng, khuôn mặt tuấn tú của y trừ bỏ phẫn nộ còn có chán ghét…… còn có bi thương: “Trần thị A Dung, ta đã hứa sẽ cưới nàng
làm vợ.” Y bật cười, khàn khàn, gian nan nói: “Ta đã hứa sẽ cưới nàng
làm vợ mà!”
Nói tới đây, y đột nhiên xoay người lên ngựa, vội vàng kéo dây cương, điên cuồng lao đi.
Đầu tiên chúng sĩ tốt và Trần Vi cả kinh, đảo mắt, bọn họ phản ứng lại, vội vàng đuổi theo. Đi thật xa, Trần Vi còn quay đầu nhìn Trần Dung. Chính
là giờ khắc này, ảm đạm, mất mát, chuốc khổ trên mặt nàng ta trở thành
hư không. Dần dần là vẻ mặt mang theo tươi cười thoải mái sung sướng.
Đến khi chạy theo hơn nửa canh giờ, một tướng lĩnh mới đuổi kịp Nhiễm mẫn.
Lúc này Nhiễm Mẫn đã ngừng bôn chạy, y ngồi ở trên lưng ngựa, đối mặt
với tịch dương, bốn phía là mảnh đất hoang vu.
Y vẫn không nhúc
nhích ngồi trên lưng ngựa, nếu không phải gió thổi bay y bào, tóc dài
phấp phới, thật sự khiến người ta cảm thấy đây là một pho tượng.
Tướng lĩnh kia đi đến phía sau Nhiễm Mẫn, ngẫm nghĩ, hắn thấp giọng nói:
“Tướng quân, cũng chỉ là một phụ nhân, cần gì tức giận?”
Nhiễm
Mẫn không quay đầu, y nhìn chằm chằm mặt trời chiều ngả về tây, một lúc
lâu, khi tướng lĩnh kia nghĩ rằng y sẽ không mở miệng, giọng nói khàn
khàn của y đột nhiên truyền đến: “Không đúng, nàng đang nói dối!”
Tướng lĩnh kia nghẹn lời, đang muốn hỏi, Nhiễm Mẫn đã cười ha hả.
Y ngửa đầu cuồng tiếu một lúc, sau đó từ từ bỏ trường kích xuống!
Khi mũi kích kia đâm xuống mặt đất, y cúi đầu, khàn khàn cười lạnh: “Đều đã thất thân, còn muốn đi tìm cái chết, nàng còn muốn thay nam nhân kia
lừa gạt ta…… Trần thị A Dung, tình cảm nàng đối với ta quá giả tạo!”
Tướng lĩnh kia nghe thấy việc tư mật liên quan đến phụ nhân nào dám mở miệng nói chuyện, liền vội vàng cúi đầu.
Tay phải Nhiễm Mẫn nắm chặt trường kích, lúc này, y dùng mười phần lực đạo
khiến mũi kích kia đâm thật sâu vào lớp bùn đất, khiến trường kích kia
bắt đầu cong queo.
Y cúi đầu, tiếng cười to khàn khàn không ngớt. Giọng của y càng ngày càng khàn khàn, càng ngày càng thấp trầm.
Gần như là đột nhiên, y đá một cái thật mạnh vào trường kích kia. Nó đột
ngột bật lên từ mặt đất, sau khi bắn ra thật xa, y khàn khàn, phẫn nộ
chi cực gầm nhẹ: “Nàng tính là cái gì? Nàng thì tính là cái gì?”
Trong tiếng gầm nhẹ, y đột nhiên xoay người lên ngựa, lại điên cuồng phóng
đi, khi lướt qua trường kích bị văng ra, y cầm lấy, quay đầu chạy như
điên.