Bất tri bất giác, Trần Dung ngẩng đầu lên, kinh ngạc đón nhận ánh mắt chàng.
Chàng nhìn đôi mày của nàng, mắt nàng, cả đôi môi khẽ mím quật cường kia, rất lâu sau, chàng thản nhiên cười, khẽ nói: “A Dung.”
Trần Dung khẽ đáp: “Vâng.”
Chàng nghiêng người về phía nàng, khuôn mặt tuấn tú dưới ánh kim quang trở
nên sáng ngời, nhìn thấy mắt nàng hơi né tránh, chàng bất giác cong khóe môi, cất giọng nhẹ nhàng, ôn nhu: “Ta đi trước.”
Chàng mỉm cười nhìn Trần Dung, dần dần thẳng thắt lưng, sau một lúc lâu mới quay đầu
đi, vung tay áo dài, tao nhã bước ra cửa phòng. Đến khi người đã đi xa,
cửa phòng còn hơi đung đưa, mà hơi thở cùng mùi thơm ngát thuộc về chàng vẫn quấn quanh trong phòng, thật lâu không dứt.
Trần Dung vẫn không hề động đậy.
Thật lâu sau, cửa phòng khẽ mở, Bình ẩu đi đến.
Bà liếc nhìn ra bên ngoài vài lần, tới bên cạnh Trần Dung, nhỏ giọng nói:
“Nữ lang, có nhiều người đến đây, đều là người của Lang Gia Vương thị.”
Nói tới đây, Bình ẩu cẩn thận quan sát sắc mặt Trần Dung, nhẹ nhàng nói: “Vừa rồi, nếu không phải Thất lang tới kịp, hậu quả thiết nghĩ không
thể tưởng tượng nổi.”
Trần Dung vẫn cúi đầu, chỉ đáp nhẹ một tiếng.
Bình ẩu thấy thế, thở dài một tiếng, thì thào nói: “Nếu nữ lang không phải
người xuất gia thì có phải là tốt hơn không? Thất lang yêu thương nữ
lang, dù có chủ mẫu, nhất định vẫn sẽ ưu đãi nữ lang ba phần.”
Trần Dung vẫn cúi đầu, sau khi lời của Bình ẩu thốt ra, nàng chỉ khe khẽ lắc đầu.
Một hồi lâu, Trần Dung đứng lên, từ từ đi ra ngoài.
Nhìn bóng lưng nàng thẳng tắp, Bình ẩu vội vàng đuổi kịp. Bà vừa đi theo vừa nói: “Nữ lang, Ứng vương kia thật đúng là quá đáng, lời nói của bệ hạ
mà hắn cũng không coi ra gì.”
Ngừng một chút, Bình ẩu lại nói
với vẻ hậm hực: “Nữ lang, người bẩm báo với bệ hạ việc này đi, nhất định ngài sẽ trừng phạt Ứng vương.”
Trong tiếng nói thầm không ngừng của Bình ẩu, Trần Dung vẫn không quay đầu, luôn luôn đi về phía trước.
Đi được vài bước, một đạo cô xuất hiện trong tầm nhìn của Trần Dung, nhìn thấy nữ tử mặc quần áo giống mình, Trần Dung ngẩn ngơ.
Lúc này, đạo cô kia quay đầu lại.
Đây là một nữ tử có gương mặt thanh tú, nhìn thấy Trần Dung, nàng ta vội vàng cung kính hành lễ, kêu lên: “Gặp qua quan chủ.”
Trần Dung gật đầu, ánh mắt không tự chủ được liếc về phía sau nàng ta, ở phía sau lại có bốn đạo cô đi tới.
Sau lưng bốn đạo cô cách đó không xa là nhóm tôi tớ đang bận việc. Lại nhìn qua bên phải cũng thấy có bóng dáng mặc quần áo màu vàng nhạt đang
phiêu dật trong gió.
Trần Dung mở to mắt nhìn trân trân, nhịn không được hỏi nữ tử trước mắt này: “Các ngươi, tổng cộng có bao nhiêu người?”
Nữ tử kia cung kính đáp: “Hồi bẩm quan chủ, tổng cộng có 25 người.” Trong
ánh mắt mở lớn của Trần Dung, dường như hiểu được nàng suy nghĩ cái gì,
nàng ta trả lời: “Trong số 25 người này, có 13 người ở Tây Sơn đạo quan
mà tiên cô vốn phải có, 12 người khác giống như nô, là lang quân phái
tới phụng dưỡng quan chủ. Thỉnh quan chủ cho phép nô dùng lễ của đệ tử.” Thấy Trần Dung gật đầu đáp ứng, nàng ta tiếp tục giải thích: “Ngoại trừ chúng ta, còn có 50 tạp dịch, nô bộc các phòng có 20 người, quản sự 3
người. Lang quân nói, nô bộc tạp dịch này đều có thể thay thế hộ vệ.”
Nói tới đây, đạo cô kia hỏi: “Quan chủ có muốn gặp qua các vị quản sự không?”
Trần Dung gật đầu.
“Vâng, để đệ tử đi thông báo ba vị quản sự.”
Trần Dung gọi lại nàng, hỏi: “Ngươi tên là gì?”
Đạo cô kia thi lễ, cung kính nói: “Khi đệ tử ở Vương gia được gọi là Ứng Cô.”
“Ứng Cô? Được rồi, ngươi đi đi.”
“Vâng.”
Ứng Cô vừa mới cất bước, một đạo cô khác đi về phía nàng, từ xa nhìn thấy
Trần Dung, đạo cô kia thi lễ, cất giọng trong trẻo: “Bẩm quan chủ, có
một vài khách nhân họ Trần đến đây, bọn họ yêu cầu gặp quan chủ.”
Trần Dung gật đầu, đi theo phía sau đạo cô kia ra bên ngoài.
Nàng vừa mới đi vào chính đường trong đạo quan chuyên môn dùng cho tiếp
khách, liếc mắt một thì thấy được một bóng người quen thuộc: Trần Tam
lang!
Lúc này Trần Tam lang thoa một lớp phấn trắng trên mặt, đang kêu la với một hạ nhân ở đối diện.
Hắn vừa chớp mắt thì nhìn thấy Trần Dung, hai mắt trở nên sáng ngời, kìm
lòng không được liếc mắt nhìn qua bộ ngực cao ngất cùng eo nhỏ của nàng, Trần Tam lang vội kêu lên: “A Dung, A Dung.”
Tiếng kêu của hắn kinh động người trong phòng, giọng của Trần Nguyên truyền đến: “A Dung đến rồi sao? Mau mau tiến vào.”
Trần Dung không đáp lại lời Trần Nguyên, nàng chỉ hướng tới Trần Tam lang
thi lễ, nói với vẻ khách khí mà đờ đẫn: “Vị lang quân này khách khí rồi. Nay trên đời đã không còn A Dung, chỉ có người xuất gia Hoằng Vận Tử.”
Trần Tam lang nghe vậy thì ngẩn ngơ.
Mà lúc này, Trần Dung đã từ tốn bước vào.
Trong chính đường, Trần Nguyên và thê tử Nguyễn thị của hắn đang ngồi ở trên
tháp uống nước. Nhìn thấy Trần Dung đi vào, bọn họ đồng thời đảo mắt
qua.
Gặp lại Trần Nguyên, Trần Dung phát hiện hắn rõ ràng trở
nên đen gầy hơn, lưng cũng đã hơi còng xuống. Khi hắn đối mặt với Trần
Dung, trong ánh mắt cũng không còn vẻ giả bộ, kiêu ngạo nhìn từ trên cao xuống như ngày xưa nữa.
Trần Nguyên đứng lên, thân thiết gọi: “A Dung, à không, Hoằng Vận Tử tiên cô đến rồi sao? Mau mau, xin mời ngồi, xin mời ngồi.”
Hắn vừa đón Trần Dung ngồi trên tháp vừa hướng tới thê tử cúi đầu không nói trừng mắt vài lần.
Trần Dung bước vào, theo lời Trần Nguyên ngồi xuống.
Trần Dung liếc nhìn Trần Nguyên rõ ràng đã trở nên đáng khinh, nhẹ giọng hỏi: “Không biết vài vị tiến đến có gì muốn nói?”
Nàng không thèm xưng hô khách sáo một tiếng đã đi thẳng vào vấn đề, ngữ khí đông cứng, vẻ mặt lại hờ hững!
Nguyễn thị đổi sắc mặt, tươi cười trên mặt Trần Nguyên cũng có chút gượng gạo.
Một hồi lâu, Trần Nguyên miễn cưỡng cười nói: “A Dung, mặc dù con đã xuất
gia, ở trong lòng bá phụ, con vẫn giống như nữ nhi vậy.”
Lời này vừa thốt ra, Trần Dung cười cười, không hề tiếp lời.
Trần Nguyên thấy nàng tươi cười, ho khan một tiếng, nói: “Lần trước bá phụ
để A Dung chịu ủy khuất, bị tộc trưởng trách phạt ở lại Nam Dương.”
Trong ánh mắt đen láy không thấy đáy của Trần Dung, Trần Nguyên vốn muốn nói tạ lỗi liền bị nghẹn ở trong cổ họng.
Nuốt một chút nước miếng, Trần Nguyên lúng ta lúng túng tiếp lời: “Lúc này, A Vi theo phu quân nó tới Kiến Khang, bá phụ đã đi theo đến đây. Hôm qua
mới đến, vừa nghe thấy A Dung đã xuất gia thành nữ quan nên nhanh chóng
tiến đến để thăm hỏi.”
Hắn nói tới đây, nhìn thấy vẻ mặt Trần Dung càng lạnh hơn thì không khỏi lúng ta lúng túng cười, ngậm chặt miệng.
Mà Nguyễn thị ngồi bên cạnh, hai tay dưới ống tay áo đang bấu chặt vào
nhau. Ở góc Trần Dung không nhìn thấy, bà ta tức tối nghiến răng nghiến
lợi.
Nếu không phải biết tiện phụ này vẫn là tâm can
của Lang
Gia Vương Thất, còn leo lên cành cao như bệ hạ, bọn họ sẽ không thèm để ý đến. Phi, dựa vào cái gì mà một tiện nữ nhân không hề có căn cơ xuất
gia còn được nhiều kẻ quyền quý coi trọng như thế, mà trượng phu của
mình thì địa vị càng ngày càng thấp?
Khi Nguyễn thị đang cắn răng tức hận, Trần Dung nhẹ giọng hỏi: “A Vi…… Cùng phu quân tỷ ấy đến Kiến Khang sao?”
Giọng của nàng tuy nhẹ, nhưng Trần Nguyên nhận ra nàng có chút để ý. Đầu tiên là ngẩn ra, đảo mắt Trần Nguyên hiểu được. Hắn gật đầu, cười nói: “Đúng vậy đúng vậy, Nhiễm tướng quân cũng đến Kiến Khang. Nghĩ đến qua hai
ngày nữa, phu thê bọn họ cũng sẽ tới đạo quan gặp A Dung thôi.”
“Thật không?”
Trần Dung nhẹ nhàng cười.
Lúc này, Trần Tam lang đứng ở ngoài cửa tiến vào, reo lên: “Phụ thân, sao nói nhiều chuyện vô bổ với A Dung vậy?”
Hắn chuyển sang nhìn Trần Dung, hướng tới nàng vái chào, trên gương mặt
thoa đầy phấn trắng mang theo cười nịnh, dường như đã có nếp nhăn: “A
Dung, bá phụ muội cùng Tam ca lần này tiến đến, ngoài việc muốn thăm
muội một chút, còn muốn mời muội đi biện hộ.”
Biện hộ sao?
Trần Dung ngẩng đầu lên, nàng mỉm cười hỏi: “Biện hộ với ai?”
“Còn có thể với ai?” Trần Tam lang không để ý tới ánh mắt chăm chú của phụ thân, tự trả lời: “Đương nhiên là Vương Thất lang.”
Trần Dung rũ mắt, thản nhiên nói: “Tam lang nói đùa rồi, ta nay đã là người
xuất……” Không đợi nàng nói cho hết lời, Trần Tam lang đã không bình tĩnh ngắt lời của nàng: “A Dung không cần lôi lý do vô dụng này ra, toàn bộ
mọi người ở Kiến Khang đều biết, muội là tâm can của hắn. Hơn nữa, chúng ta cũng không muốn muội làm cái gì, chỉ cần muội nói một tiếng với
Vương Thất lang, đừng trách tội chúng ta đã vô lễ với hắn ở Nam Dương là đủ rồi. A Dung, chuyện như vậy đối với muội mà nói là việc nhỏ đúng
không?”
Những câu nói của Trần Tam lang trực tiếp mà không hề để ý lễ nghi, Trần Dung liếc nhìn hắn một cái, thầm nghĩ: Không gặp mặt
một thời gian, Tam ca này đã có chút tương tự với kẻ ăn chơi nơi phố
phường rồi. Xem ra, hắn thật đúng là sống không như ý.
Một bên
Trần Nguyên ở bên cạnh trừng vài lần, cũng không ngăn cản nhi tử nói
chuyện, thấy nhi tử đã nói sáng tỏ ý đồ đến thì chỉ ho khan một tiếng,
nhìn Trần Dung hiền hoà cười nói: “A Dung, đừng để ý đến Tam ca con,
thời gian này nó rất dễ nổi nóng, nói chuyện thường không để ý.”
Dừng một chút, Trần Nguyên ca thán một tiếng, thì thào nói: “Kỳ thật, đây là ý tứ của gia chủ. Gia chủ nghĩ rằng khi ở Nam Dương, chuyện bá phụ muốn đem con cho Nhiễm Mẫn đã đắc tội với Vương Thất lang.”
Nói tới đây, Trần Nguyên ho khan một tiếng, nói: “A Dung cũng biết, lúc ấy bá phụ là có ý tốt thôi.”
Vừa mới nói tới đây, hắn đã đối diện với nụ cười lạnh của Trần Dung. Không tự chủ được, biểu tình Trần Nguyên lại cứng đờ.
Cắn chặt răng, Trần Nguyên đứng lên, hắn hướng tới Trần Dung vái chào, lớn tiếng nói: “A Dung, bá phụ ở đây hành lễ với con.”
Lúc này, Nguyễn thị nhịn không được nói: “Tử Thuật! Chỉ là việc nhỏ, sao đáng để làm đại lễ với vãn bối chứ?”
Dứt lời, bà ta buồn bực trừng mắt nhìn Trần Dung.
Vẻ mặt Trần Dung không chút thay đổi.
Nàng vẫn an ổn ngồi ở trên tháp, tựa hồ không có chú ý tới Trần Nguyên đang thi lễ với nàng.
Ngay khi không khí trong phòng càng ngày càng gượng gạo, sắc mặt một nhà ba
người càng ngày càng khó coi, Trần Dung chậm rãi đứng lên.
Nàng
bước đi về phía trước, cũng không nhìn về phía Trần Nguyên, cất giọng
thản nhiên nói: “Hoằng Vận Tử chỉ là người xuất gia, không để ý tới hồng trần tục sự, ba vị tìm lầm chỗ rồi.”
Dứt lời, nàng vung ống tay áo, đi ra khỏi chính đường.
Vừa đi ra, Trần Tam lang đã lao ra một bước, vươn tay định kéo ống tay áo của Trần Dung.
Đúng lúc này, một cái chổi quét qua dưới chân hắn. Trong lúc Trần Tam lang
không để ý, một tạp dịch đang quét rác xuất hiện ở giữa hắn và Trần
Dung.
Chỉ thấy tạp dịch kia trừng mắt nhìn Trần Tam lang, thô giọng quát: “Coi chừng!”
Giọng nói hùng hậu, trung khí mười phần! Hơn nữa trong ánh mắt kia có sát khí nặng nề, không phải khí chất một tiện phó có thể có? Trần Tam lang cả
kinh, theo phản xạ lui ra phía sau.
“Soạt soạt” trong tiếng quét rác, bụi bặm bỗng dưng ập về phía Trần Tam lang. Mà Trần Dung đã dần
dần biến mất ở trong tầm nhìn của hắn.
Xa xa, Bình ẩu vừa thấy
Trần Dung đi ra vội vàng chạy tới gần, bà liếc nhìn một nhà Trần Nguyên ở bên trong rồi hỏi: “Nữ lang, Tam lang cùng lang chủ bọn họ dường như
rất khẩn trương?” Dừng một chút, bà thêm một câu: “Bọn họ có phải tức
giận hay không?” Trong giọng nói có bất an cùng trách cứ với Trần Dung.
Trần Dung lạnh lùng nói: “Bọn họ ư? Chân trước vừa tới Kiến Khang, sau lưng
đã tới tìm một người đã xuất gia còn có chút cừu oán với bọn họ. Xem ra, bọn họ đã bị Trần thị vứt bỏ, trở nên cùng đường rồi.”
Nói tới đây, nàng thầm nghĩ: Trần Vi cùng Nhiễm Mẫn đến đây ư? Sao lại nhanh như vậy?
Nàng đến Kiến Khang mới một hai tháng, sao Nhiễm Mẫn cũng đến rồi? Không
phải y luôn luôn quân vụ bận rộn, rất khó có thời gian rảnh rỗi sao?