Mị Công Khanh

Ngoại Thất, Nhiễm Mẫn


trước sau

Trần Dung vẫn không nhúc nhích.

Lúc này, tiếng nghẹn ngào của nàng đã dừng lại.

Rất lâu sau đó, Trần Dung mới khẽ trả lời: “Ta biết.”

Hiện tại nàng đã biết.

Vương Hoằng vẫn luôn cúi đầu ôn nhu nhìn nàng. Nghe thấy nàng đáp lời, chàng nâng cằm nàng lên, để nàng nhìn mình.

Hai mắt Trần Dung hãy còn phù thũng, lệ rưng rưng, khi đối diện với Vương Hoằng, nàng mỉm cười với chàng, nụ cười này đã không còn chút nào lo lắng bất an.

Vương Hoằng giật mình. Chàng mỉm cười, cúi đầu, dán mặt mình lên mặt nàng, hỏi với giọng ôn nhu: “Khanh khanh không khóc nữa chứ?”

Giọng của Trần Dung vẫn có chút khàn khàn: “Không khóc nữa.”

Vương Hoằng nhẹ nhàng cắn lên chóp mũi nàng, lại hỏi: “Không hận nữa chứ?”

Dưới ánh mắt lẳng lặng chăm chú của chàng, Trần Dung lại cười rạng rỡ, nói: “Không hận nữa.”

Nàng đẩy chàng ra, từ từ ngồi dậy, vén rèm xe lên nhìn ra bên ngoài, Trần Dung cười cười, ngẫm nghĩ rồi nói: “Nếu trốn không được, vậy không trốn nữa.”

Lúc này, Vương Hoằng ở phía sau nàng vẫn đang lẳng lặng nhìn nàng.

Nhận thấy ánh mắt của chàng, Trần Dung thản nhiên quay đầu, trên mặt nàng nước mắt vẫn chưa khô hết, tươi cười khiến cho trong vẻ rạng rỡ mang theo vài phần thương tiếc như hoa lê rũ trong mưa. Vương Hoằng mấy máy môi, vừa định nói gì đó, Trần Dung đã nghiêng người về phía trước, dùng môi anh đào nhẹ nhàng đặt lên môi chàng!

Đây là lần đầu tiên khi nàng hoàn toàn tỉnh táo hôn chàng như thế!

Môi anh đào khẽ chạm, hương thơm khiến người mê luyến. Trần Dung nhìn chàng, mị nhãn như tơ: “Phu chủ.”

Hai chữ vừa thốt ra, Vương Hoằng run lên.

Dường như Trần Dung không biết bản thân vừa nói cái gì, nàng chỉ ôn nhu hôn chàng, môi chạm môi, hơi thở cùng giao hòa, nàng khẽ cười, giọng nói mơ hồ mĩ đãng: “Ngay cả khi phu chủ không còn thích A Dung, cũng phải bảo vệ A Dung chu toàn đó.”

Đây là yêu cầu của nàng.

Giọng của nàng rất thấp, lần đầu tiên chủ động hôn chàng, lần đầu tiên gọi chàng là phu chủ, cầu sự bảo hộ của chàng.

Yết hầu của Vương Hoằng chuyển động, chàng nâng mặt Trần Dung cách xa ra một chút, bình tĩnh, lẳng lặng nhìn nàng.

Dưới ánh mắt chăm chú của chàng, Trần Dung không né không tránh, chỉ hơi nghiêng về phía trước, dựa vào trong lòng chàng.

Bàn tay trắng mịn nhỏ bé của nàng đùa bỡn túi hương chàng đeo bên hông, mềm mại đáng yêu cười nói: “A Dung cũng không thể tới phủ đệ được, tiếp tục ở tại đạo quan cũng thế, an trí một biệt viện khác cũng thế, hoặc là, dàn xếp một nơi cách Kiến Khang xa một chút, về sau, A Dung sẽ là ngoại thất của chàng, lang quân muốn tới thì tới, không muốn tới thì không cần tới.”

Nàng nói tới đây, Vương Hoằng đang thẫn thờ khẽ cử động.

Dần dần, chàng bất giác cong môi, cười nhợt nhạt. Chàng hôn đỉnh đầu Trần Dung, giọng nói thanh nhuận lạnh lùng: “Muốn tới thì tới, không muốn tới thì không cần tới? Nói như thế, A Dung sẽ không đố kỵ, không hận, không oán…… cũng không yêu sao?”

Trần Dung cười nói: “Thất lang xác thực trí tuệ vô song.”

Nàng cũng đã thừa nhận.

Vương Hoằng thu hai tay, chàng cúi đầu, yên lặng nhìn Trần Dung. Chậm rãi, chàng nhíu mày, thản nhiên cười nói: “Được.”

Chàng lại cắn chóp mũi của nàng, có điều lúc này dường như cắn hơi mạnh, để lại trên cái mũi thon nhỏ của Trần Dung hai dấu răng.

Môi của chàng di xuống, giống như nàng vừa rồi, nhẹ nhàng in một nụ hôn lên môi nàng, cười nói: “Hết thảy như A Dung mong muốn!”

Một lời phun ra, Trần Dung nhắm hai mắt.

Khi hai mắt nhắm lại, khóe môi nàng cũng hơi cong lên, mang theo tươi cười thản nhiên, dường như chê cười, dường như yên tĩnh.

Cũng vậy, Vương Hoằng cúi đầu ôn nhu nhìn nàng cũng mỉm cười.

Đúng lúc này, xe ngựa khẽ lắc lư rồi ngừng lại.

Trần Dung ngẩng đầu, nhìn về phía bên ngoài. Lúc này, xe ngựa vừa mới chạy ra khỏi phố chính, rẽ vào một ngõ nhỏ. Người ở đây đa phần là thứ dân.

Bên ngoài truyền đến tiếng quát nhỏ của xa phu: “Ngươi là người phương nào?”

Tiếng quát vừa thốt ra, Trần Dung hiếu kỳ, nàng rời khỏi ôm ấp của Vương Hoằng, vươn tay kéo rèm xe.

Vừa nhìn về phía người nọ, Trần Dung theo phản xạ muốn ngăn trở Vương Hoằng ở phía sau, nhưng động tác mới làm được một nửa, Trần Dung liền ngừng lại.

Dưới ánh nhìn chăm chú của người nọ, nàng không chút để ý cười gọi: “Hóa ra là Nhiễm tướng quân.”

Người đó tay cầm sẵn dây cương của xa phu, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào trong xe ngựa, đúng là Nhiễm Mẫn.

Ánh mắt của Nhiễm Mẫn lạnh lùng đảo qua Trần Dung, quét về phía Vương Hoằng ở sau nàng. Chậm rãi, y cong bạc môi, nặng nề nói: “Trần thị A Dung, lần này, sao không nghĩ cách che chở hắn?”

Lời này vừa thốt ra, Vương Hoằng vẫn nghiêng người dựa trên tháp, cười nhợt nhạt cũng chuyển mắt nhìn Trần Dung.

Trần Dung rũ hai mắt cười cười, thấp giọng nói: “Chàng không cần ta bảo hộ.” Nàng ngẩng đầu nhìn Nhiễm Mẫn, vân đạm phong khinh cười nói: “Các ngài đều là nam nhi đỉnh thiên lập địa, nam nữ thế gian đều vô cùng ngưỡng mộ, cần một phụ nhân hèn mọn như ta bảo hộ sao?” Nàng cười buồn bã, thì thào nói: “Không biết lượng sức như thế…… Thật sự để làm gì đây.”

Dứt lời, nàng lui về phía một góc trong xe ngựa, Trần Dung quay đầu, theo một góc cửa xe nhìn chằm chằm ra bên ngoài, không liếc nhìn cảnh tượng trước mắt một cái.

Nhiễm Mẫn ha hả cười.

Y lẳng lặng nhìn Trần Dung và Vương Hoằng trong xe ngựa, tiến lên một bước, ống tay áo bên phải phất một cái, ngay lập tức, một thanh kiếm hàn quang dày đặc bắn ra từ trong tay áo y, đặt trên cổ họng của Vương Hoằng!

Động tác này, rất nhanh, rất đột ngột.

Thời đại này, quý tộc cùng thứ dân, quý tộc thượng tầng và quý tộc hạ tầng khác biệt thật sự giống như trời và đất. Trong thời đại nô tính thâm căn cố đế, người có thân phận thấp kém đối mặt với một quý tộc, rất ít khi sinh ra cừu hận cùng oán thán, có chăng, đa phần là sùng mộ……

Vì thế, lúc trước khi rời khỏi Bình thành, người Vương gia ở Bình thành cũng không thể ngờ rằng đám lưu dân lại dám xâm phạm bọn họ. Vì thế, trong thành Kiến Khang, các quý tộc thượng đẳng ngay cả hộ vệ cũng không mang theo mấy.

Một kiếm này của Nhiễm Mẫn vô cùng sắc bén mà đột ngột, mấy hộ vệ căn bản không kịp phản ứng, kiếm của y đã đặt trên cổ của Vương Hoằng!

Kiếm quang dày đặc, tay áo phất gió.

Ánh mặt trời chiếu vào trên thanh kiếm, lấp lánh phản xạ ánh nắng, từng đợt quang mang phiêu chuyển, giống như có tơ máu lướt qua.

Mũi kiếm sắc bén, Vương Hoằng ngửa đầu, chàng nâng mắt nhìn về phía Nhiễm Mẫn cười: “Thật không ngờ, tướng quân vì A Dung lại dám động kiếm ở trong thành Kiến Khang. Ngay cả vương đồ bá nghiệp, cũng không địch lại nụ cười của mỹ nhân sao?”

Lời này chậm rãi mà đến, tao nhã mà thong dong.

Nhiễm Mẫn lạnh lùng cười, kiếm trong tay y đè xuống một chút, khi làm cho cổ Vương Hoằng chảy ra tơ máu, Nhiễm Mẫn mới nặng nề nói: “Vương Thất ngươi rất coi trọng chính mình! Nhiễm mỗ đã dám đến thì có thể rời đi bất cứ lúc nào!”

Lúc này lời hắn vừa dứt, mấy chuôi kiếm đồng thời chỉ vào ngực vào thắt lưng y uy hiếp: “Buông lang quân ra!”

“Lớn mật, mau mau buông tay!”

“Buông tay!“

Năm tiếng quát đồng thời truyền đến, Nhiễm Mẫn vẫn không thèm quan tâm, y tùy ý để mấy mũi kiếm chỉ vào mình, ngay khi tiếng kêu sốt ruột càng thêm dồn dập, tay phải Nhiễm Mẫn cầm kiếm trầm xuống.

Vừa trầm xuống, kiếm đâm vào cổ, máu chảy như suối!

Năm người phía sau Nhiễm Mẫn thấy máu tươi chảy ra đồng thời rùng mình, trường kiếm chỉ vào Nhiễm Mẫn, cũng không khỏi tự chủ co rụt lại.

Cảm giác được kiếm phong của bọn họ đã thu liễm, Nhiễm Mẫn cười lạnh lùng, cũng thả lỏng kiếm đặt trên cổ Vương Hoằng.

Y không thèm quan tâm đến năm người kia, lập tức nhìn chằm chằm Vương Hoằng đang nghiêng người dựa vào tháp, khí định thần nhàn, vừa vặn chỉnh lại tư thế, dường như thú vị nhìn mình.

Nhìn chằm chằm thiếu niên nhàn nhã này, Nhiễm Mẫn nhếch bạc môi, nặng nề gọi: “Vương Hoằng.”

Y liếc nhìn Trần Dung vẫn đang ngắm cảnh vật bên ngoài một cái, lạnh lùng nói: “Mối hận đoạt thê, mỗ không dám quên!”

Tám chữ lộ ra sát khí!

Trần Dung ngồi bên cạnh bọn họ khẽ cắn môi.

Rốt cục, nàng vẫn quay đầu.

Vừa nhìn sang bên này, ánh mắt của nàng không chịu khống chế liếc nhìn máu chảy trên cổ Vương Hoằng, sau khi nhìn chăm chú, Trần Dung khẽ nói: “Nhiễm tướng quân.”

Lúc này, nàng vừa mở miệng liền hấp dẫn sự chú ý của mọi người.

Trần Dung ngẩng đầu nhìn Nhiễm Mẫn, nhẹ giọng nói: “Sáng nay, ta ở bên ngoài cửa cung nhìn thấy một thanh niên Hoàn thị bị bắn chết ở trước mặt mọi người!” Nàng nhìn Nhiễm Mẫn, lẳng lặng nói:
“Hắn chỉ ngâm xướng một câu, “Hồng lâu mỹ nhân nghiêm tụ chiêu, chu môn tửu nhục nhưỡng thành tao.” Vậy mà bị bắn chết ở trước mặt mọi người. Tướng quân hẳn là biết, ở trong thành Kiến Khang, đối với các thế gia đệ tử, không được hành hình ở trước mặt mọi người.”

Trần Dung nói tới đây, không chỉ là đám người Nhiễm Mẫn, ngay cả Vương Hoằng cũng kinh ngạc quay đầu nhìn về phía Trần Dung…… Phụ nhân này, đối với thời cuộc thế sự lại có sự quan sát sâu sắc như thế?

Trần Dung cũng không chú ý tới bọn họ, nàng chỉ nhìn Nhiễm Mẫn chăm chú, khàn giọng nói: “Chỉ là một câu thơ như vậy mà đã không quan tâm bắn chết một đệ tử thế gia. Chẳng lẽ tướng quân nghĩ rằng đây là việc nhỏ tầm thường sao?” Nàng rũ hai mắt, từ từ nói: “Nghe nói tướng quân cố ý chỉnh đốn người Tấn chống lại chúng Hồ…… Nam nhi có tâm huyết trong thành Kiến Khang đã có không ít người tâm động.” Nàng cười cười, còn nói thêm: “Tướng quân tự cho là không ai chú ý rằng ngài đã đến Kiến Khang, nhưng lần đó ở Nam Dương, bệ hạ của ngài đã an bài người ở bên cạnh tướng quân, lúc này, ai mà biết được bên cạnh tướng quân có tiểu nhân hay không.” Trần Dung thở dài một tiếng, nói: “Chỉ sợ là, mũi tên kia là của tướng quân ngài!”

Lời này của nàng phân tích trật tự rõ ràng, đối với thời cuộc ở Kiến Khang, đúng là rất hiểu biết!

Hai nam nhân này đều là hào kiệt một thời, nhưng nghe thấy câu nói của Trần Dung dường như tài trí không hề thua kém bọn họ?

Trong khoảng thời gian ngắn, hai người đều giật mình.

Vương Hoằng lẳng lặng nhìn Trần Dung, lúc này chàng nhớ lại, phụ nhân này lúc ban đầu hấp dẫn chàng chính là do trên đường đi về phía nam nàng đã biểu lộ ra đại trí tuệ…… Chàng suýt nữa đã quên mất!

Trong ánh nhìn chăm chú của hai người, Trần Dung lẳng lặng nhìn Nhiễm Mẫn, người này xưa nay giết chóc quyết đoán, nhưng thanh trường kiếm đặt trên cổ Vương Hoằng lại là điều vô nghĩa với nam tử hán, nàng mỉm cười, thản nhiên nói: “Dương tướng quân chưa từng chuyển cáo tới tướng quân sao? Trong thành Kiến Khang, rất nhiều thị phi, tướng quân đừng vội âm câu lý phiên thuyền.”

Nhiễm Mẫn mím nhanh bạc môi.

Y nặng nề, không hề chớp mắt nhìn chằm chằm nàng.

Một hồi, y khàn khàn cười, thì thào nói: “Nàng đối với hắn, thật sự là dụng tâm lương khổ!”

Trần Dung lắc đầu, nàng nhẹ nhàng nói: “Tướng quân sai lầm rồi. Tuy ta là người của chàng, nhưng cũng bởi vì trên thế gian này người có chí hướng đánh bại người Hồ, rạng danh cho tộc nhân vốn không nhiều lắm. Các ngươi có nội chiến, đắc ý chính là đám người Thạch Hổ, Mộ Dung Khác.”

Lời này của Trần Dung vừa thốt ra, Nhiễm Mẫn liền lên tiếng cười lạnh.

Y đảo mắt trừng nhìn Vương Hoằng.

Lúc này Vương Hoằng vẫn khí định thần nhàn, dưới ánh nhìn chăm chú của Nhiễm Mẫn, chàng vẫn đang nhìn Trần Dung, tươi cười ôn nhu: “A Dung đúng là trí tuệ hơn người.”

Đồng thời truyền đến với giọng nói của Vương Hoằng, còn có tiếng kêu to của một nữ tử có chút bất an, cũng có chút sốt ruột: “Phu chủ.”

Người kêu to chính là Trần Vi đứng ở cách đó không xa, mặc phục sức nam nhân, gầy yếu mảnh mai, gương mặt che giấu dưới đấu lạp. Sau khi Trần Dung nhận ra giọng nàng ta thì nâng mắt lên, không hề để ý tới nữa.

Trần Vi cắn môi, trong giọng nói mang theo tiếng khóc: “Phu chủ, quên đi, cầu chàng, quên đi.”

Nhiễm Mẫn quay đầu lại, trừng mắt nhìn Trần Vi, nặng nề quát khẽ: “Câm miệng!”

Hai chữ thốt ra, lời nói của Trần Vi lập tức nghẹn trong cổ họng.

Nhiễm Mẫn quay đầu, y nhìn Trần Dung, lại nhìn Vương Hoằng, chậm rãi, y nhếch bạc môi, kiếm trong tay đặt trên cổ Vương Hoằng lại đè xuống.

Mới dùng một chút lực, máu trên cổ Vương Hoằng vừa ngừng lại trào ra.

Nhiễm Mẫn nhìn chằm chằm Vương Hoằng, lạnh giọng cười: “Lần này ta vốn không định lấy mạng của ngươi!”

Tiếng nói của y vừa dứt, Vương Hoằng gật đầu, nói: “Ta biết, ngươi không ngu dốt đến vậy.”

Vương Hoằng gật đầu, Nhiễm Mẫn cười lạnh một tiếng. Y có chút ảo não, cũng có chút thống hận trừng mắt nhìn Vương Hoằng, cắn răng, lạnh lùng nói: “Tất nhiên, mối hận đoạt thê, Nhiễm Mẫn suốt đời khó quên!”

Lúc này, Vương Hoằng chỉ ngẩng đầu liếc mắt một cái, rồi không hề để ý rũ mắt xuống.

Sau khi Nhiễm Mẫn nói ra những lời này, hừ mạnh một cái, thu kiếm về.

Y nhìn về phía Trần Dung.

Nhìn nàng, ánh mắt của y có chút phức tạp. Phụ nhân này, y vốn không nên tới gặp. Ngay lúc vừa rồi, y cũng không tính nhàm chán dây dưa lâu tại đây. Cũng không biết vì sao, trong lúc vô ý liếc nhìn thấy đôi gian phu dâm phụ gắn bó ỉ ôi trong xe ngựa, y đã không thể khống chế hành vi của bản thân, mặc kệ hộ vệ ngăn lại xe ngựa, dùng kiếm chỉ vào Vương Hoằng!

Chỉ là một phụ nhân! Chỉ là một phụ nhân mà thôi……

Nhìn thẳng Trần Dung chăm chú, đến khi Trần Dung rũ hai mắt, Nhiễm Mẫn mới vung ống tay áo, xoay người nhanh rời đi.

Y vừa đi, Trần Vi cùng hai hán tử đầu đội đấu lạp cũng bước nhanh đuổi theo.

Nhìn bóng dáng y đi xa, Vương Hoằng chậm rãi từ trong lòng lấy ra khăn tay, đặt lên miệng vết thương, Vương Hoằng thản nhiên nói: “Rửa sạch một chút, đừng để ai biết ta gặp qua y.”

“Vâng.”

Chàng nghĩ nghĩ, còn nói thêm: “Thông tri xuống, không được khó xử Nhiễm tướng quân, uhm, có thể giúp thì giúp đỡ một chút.”

Lời này, làm cho Trần Dung kinh ngạc ngẩng đầu lên, giống như cảm giác được cái nhìn chăm chú của nàng, Vương Hoằng thản nhiên cười nói: “Khanh khanh còn có thể lấy quốc gia làm trọng, Vương Hoằng lại không thể sao?”

Chàng quay đầu, yên lặng nhìn về phía Trần Dung.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện