Sau khi chúng phó Vương gia nhận được mệnh lệnh của Trần Dung thì quay đầu nhìn về phía lang quân nhà mình.
Lúc này Vương Hoằng vẫn đang lẳng lặng nhìn Trần Dung, chàng thu hồi ánh mắt, không chút để ý khẽ gật đầu.
Vừa nhận được sự đồng ý của chàng, chuyện kế tiếp cứ theo lẽ thường mà thực hiện, hôm đó, mọi người mang theo tiền tài rời đi.
Sau đó, Trần Dung gặp lại phó dịch của mình ở Nam Dương, mọi thứ nằm trong
dự đoán của nàng, điền sản cùng cửa hàng lúc trước nàng mua về, từ khi
người Hồ lui binh, cộng thêm việc triều đình coi trọng thành Nam Dương
giờ đã vững bước tăng giá trị tài sản hơn gấp mười lần.
Trần
Dung biết, đây mới chỉ là sự bắt đầu, ở trong trí nhớ của nàng, điền sản cửa hàng ở Nam Dương mười năm sau so với bây giờ tuyệt đối quý hiếm hơn nhiều so với bây giờ. So với lúc trước nàng tích trữ mua về ước chừng
sẽ tăng giá trị lên gấp trăm lần.
Nàng nghĩ rằng nếu không có việc gì xảy ra ngoài ý muốn, kiếp này nàng không cần phải lo lắng vì tiền tài nữa.
Mấy ngày kế tiếp, đều không thấy bóng dáng của Vương Hoằng. Trần Dung thầm
nghĩ, tên kia hơn phân nửa là đang đi điều tra chân tướng năm đó bị vây
khốn ở thành Mạc Dương.
Chàng vừa đi, đại bộ phận hộ vệ Vương
gia cũng biến mất, cùng với số hạ nhân đến mua điền sản ở thành Mạc
Dương, hiện tại chỉ có mười người ở lại bên cạnh Trần Dung.
Trong thành Nam Dương, vẫn là ca múa mừng cảnh thái bình.
Trần Dung ngồi trong xe ngựa, lẳng lặng lắng nghe tiếng ca truyền ra xa xa,
nhìn chân trời đầy ánh chiều tà, nàng nhẹ giọng nói: “Đi Trần phủ nhìn
xem thế nào.”
“Vâng.”
Xe ngựa đảo mắt đã tới bên ngoài
Trần phủ, ngày xưa, nơi này luôn người đến người đi, nhưng hiện tại lại
vắng vẻ lạnh lẽo như thế. Đúng rồi, chủ nhân không có ở đây, bọn người
hầu cũng chỉ là trông coi tòa nhà, làm sao còn có được tình cảnh náo
nhiệt như ngày trước.
Sau khi Trần Dung báo thân phận với người gác cổng, xe ngựa chạy tới sân viện nàng từng ở.
Cửa viện không đóng.
Trần Dung bước xuống xe ngựa, đẩy ra cánh cổng nặng nề, bước vào sân.
Trong sân, tuy rằng vẫn sạch sẽ như trước nhưng lại hoàn toàn trống rỗng. Cỏ dại mọc ở góc tường, cảnh vật có vẻ tiêu điều.
Trần Dung ngơ ngác đứng một lúc, bỗng nhiên nàng cảm thấy hoảng hốt, nhất
thời, tòa nhà ở Bình thành xuất hiện ở trước mắt nàng, nhất thời, lại
biến thành phủ đệ của Nhiễm Mẫn ở kiếp trước, vừa định thần, dường như
lại nhìn thấy hình bóng mấy người Trần Vi Trần Thiến ngồi ở trong sân
vui cười.
Trần Dung nhắm hai mắt, khẽ nói: “Vật không thuộc về mình thì sẽ không phải là của mình.”
Thấy nàng cất bước đi vào, chúng hộ vệ đều đi theo. Trần Dung phất phất tay, thấp giọng nói: “Để ta yên lặng một chút.”
“Vâng.”
Bước vào bậc thang, vươn tay chậm rãi đẩy cửa chính đường.
Khi cửa phòng cót két mở ra, Trần Dung cảm thấy như hoa mắt, tựa hồ thấy
được khuôn mặt tươi cười của Bình ẩu, nhưng nhìn kỹ, chỉ thấy mạng nhện
bay phất phơ.
Thở dài một tiếng, Trần Dung tùy tay đóng cửa phòng lại, tiếp tục đi vào bên trong.
Xuyên qua chính đường, nhà kề, chậm rãi, Trần Dung đi đến tẩm phòng của mình.
Tẩm phòng vẫn như cũ, có điều hơi bụi bẩn, chắc hẳn đã lâu cũng không có ai đến quét tước.
Trần Dung tiến lên, vươn tay ra phía giường ngủ.
Nghe thấy phía sau truyền đến tiếng bước chân, Trần Dung tỉnh lại từ sự
hoảng hốt, nàng nhíu mày nói: “Không phải đã nói không cho các ngươi đi
theo sao?”
Khi lời của nàng vừa thốt ra, một cơn gió đột nhiên
ùa tới. Trần Dung rùng mình, khẽ nghiêng đầu, bên gáy cảm thấy đau nhức, hai mắt tối sầm, ngất lịm đi.
……
Trần Dung cảm thấy có gió thổi mà tỉnh lại.
Nàng vừa mở mắt thì trông thấy thái dương vàng óng ánh mới nhô lên từ phía
đông, chiếu sáng trời đất, cẩn thận nhìn lại, trên lá cây bạch dương
cách đó trăm bước còn đọng giọt sương phản xạ lại ánh mặt trời lấp lánh.
Hít một hơi không khí mát mẻ se lạnh, Trần Dung chậm rãi sờ xuống bên dưới.
Ngay lúc nàng vừa mới cử động, một giọng nói trầm thấp, từ tính của nam tử truyền đến: “Tỉnh rồi?”
Trần Dung rùng mình.
Nàng nghiêng người, quay đầu nhìn về phía người nọ.
Nàng nhìn thấy là một người đưa lưng về phía nàng, có vẻ còn trẻ tuổi, hình
thể tuyệt đẹp mà dẻo dai, gã đang cúi đầu, cầm kiếm trong tay điêu khắc
một khối gỗ. Theo vụn gỗ tung bay, nàng có thể nhìn thấy gã khẽ nhếch
bạc môi.
Nhìn ngắm, trên mặt người này đeo mặt nạ bằng đồng màu
xanh, phong cách cổ xưa, tản ra tử khí nặng nề, đường cong phía cằm
duyên dáng, còn có bạc môi nhợt nhạt, tạo nên một vẻ tuấn mỹ thần bí.
Nhìn gã, Trần Dung bật thốt lên: “Mộ Dung Khác?”
Người nọ từ từ buông khối gỗ đang điêu khắc hơn phân nửa, quay đầu lại nhìn Trần Dung.
Người này có một đôi mắt thâm thúy, không nhìn thấy đáy. Nhưng không giống
như ngọn lửa âm liệt như bốc lên từ địa ngục trong ánh mắt của Nhiễm Mẫn mà lại khoan dung giống như biển lớn.
Nhìn Trần Dung chăm chú, người này cong bạc môi, mỉm cười: “Trần thị A Dung, đã lâu không gặp.”
Rõ ràng là gã đội mặt nạ, nhưng khi Mộ Dung Khác mỉm cười lại làm cho người ta cảm thấy như có gió xuân lướt qua.
“Đúng vậy, đã lâu không gặp.”
Trần Dung cũng cười, nàng chậm rãi ngồi thẳng, năm ngón tay đưa lên, tùy ý chỉnh lại mái tóc có chút rối.
Tuy rằng chưa rửa mặt, tóc vẫn hơi rối, nhưng Trần Dung tươi cười như thế,
khi ngồi dậy, trên người nàng có một loại ung dung, tao nhã, cao quý mà
thế gia đệ tử mới có…… Tất nhiên, loại khí phái này ở trong mắt đệ tử
Vương, Tạ thì không đáng là gì, thậm chí có thể nói là mang theo sự cố
ý. Dù sao khí chất của Trần Dung là do ngày ngày bồi dưỡng mà thành.
Có điều hiện tại đối mặt với nàng lại là tộc Tiên Ti người Hồ.
Mộ Dung Khác đánh giá nàng thật kỹ, trong ánh mắt lộ ra tán thưởng, hai
mắt dưới mặt nạ mang theo ý cười: “Ngày đó Trần thị A Dung xông vào giữa quân ta, mặc bộ áo trắng, cưỡi một con ngựa, đến hôm nay sĩ tốt ta vẫn
thường nhắc tới, ngay cả hoàng đệ hoàng muội của ta cũng rất ngưỡng mộ,
hận không thể nhìn ngắm phong thái của nàng. Lại nói tiếp, khi đó nữ
lang quay lại vội vàng, Mộ Dung Khác cũng chưa từng nhìn rõ, hôm nay cố ý mời đến, coi như là tiếp tục tiền duyên.”
Giọng nói của gã trầm thấp, êm tai như gió xuân thổi qua, làm cho người ta nghe thấy thoải mái nói không nên lời.
Giọng nói, cộng thêm phong độ như thế, trách không được đám quý tộc Kiến
Khang biết rõ Tiên Ti người Hồ giết vô số người của ta mà vẫn nhịn không được muốn khen ngợi.
“Tiếp tục tiền duyên?” Trần Dung cười khẽ: “Khác tiểu lang cố ý lẻn vào thành Nam Dương bắt ta lại đây, đó là vì
muốn tiếp tục tiền duyên?” Khác tiểu lang là cách gọi mà các thiếu nữ
gọi tướng quân trẻ tuổi Mộ Dung Khác. Trần Dung gọi như thế lại mang
theo vài phần ngả ngớn.
Nàng che miệng cười khẽ, trên
gương mặt xinh đẹp giống như tỏa nắng, sáng ngời lại trào phúng không nói nên lời.
“Tất nhiên.” Mộ Dung Khác tươi cười, phất phất tay, ý bảo nhóm sĩ tốt đưa
đến rượu thịt, nói: “Nghe nói A Dung có quan hệ rất tốt với hai bằng hữu của ta, Nhiễm Mẫn và Vương Hoằng…… Mộ Dung Khác là người Hồ, có thể sử
dụng biện pháp đơn giản thì tuyệt đối sẽ không suy nghĩ phức tạp.”
Lần này, Trần Dung hiểu rõ.
Gã muốn dùng mình làm mồi câu dẫn Vương Hoằng và Nhiễm Mẫn đến.
Gã đã bày bố người ở trong thành Nam Dương, biết mình đến Nam Dương nên
tìm cơ hội xuống tay…… Người Hồ không giống với người Tấn, đặc biệt là
quý tộc người Tấn, bọn họ tuyệt đối sẽ không làm ra việc bắt phụ nhân để uy hiếp người khác.
Man di chính là man di, cho dù quý tộc Tiên Ti học hỏi bắt chước bộ dạng cử chỉ của đại phu người Tấn, nhưng thanh
cao cùng tự trọng thì dù thế nào cũng không thể học theo nổi.
Tuy rằng Trần Dung khinh miệt gã, nhưng cũng không ngu xuẩn đến mức khiêu
khích gã. Nàng đứng lên, thản nhiên nói: “Khác tiểu lang thỉnh khách quý đến đây, vậy cấp bậc lễ nghĩa đâu? Gọi tỳ nữ của ngài lại đây rửa mặt
cho ta đi.”
Ngữ khí cao cao tại thượng.
Mộ Dung Khác cũng không bực mình, gã cười ha hả, vung tay phải lên, ra lệnh: “Mời nữ lang vào trong phòng, hầu hạ cẩn thận.”
“Vâng.”
Trả lời gã là giọng của mấy nữ tử người Hán. Trần Dung quay đầu lại. Chỉ
thấy phía sau nàng có bốn phụ nhân phục tùng liễm mục đứng đó, đám phụ
nhân này người người có khuôn mặt ưa nhìn, cử chỉ nhàn tĩnh, trang phục
cũng đẹp đẽ, Nhưng trong ánh mắt và động tác của các nàng có vẻ cứng
ngắc khẩn trương, còn có sự sợ hãi không thể xóa bỏ, rõ ràng đây là nữ
tử người Hán bị người Hồ bắt đến.
Khi liếc nhìn bọn họ, Trần
Dung khẽ lắc đầu, đến lúc này, nàng mới hoàn toàn tỉnh táo lại, mới hoàn toàn hiểu được tình cảnh của bản thân.
Nàng rơi vào tay của người Hồ rồi.
Ông trời thật buồn cười, vừa mới để nàng có được điền sản gia tài, có được hy vọng, chỉ chớp mắt đã đẩy nàng vào chỗ chết.
Nàng đã rơi vào tay người Hồ rồi.
Trong khoảng thời gian ngắn, nhóm sĩ tốt cách đó không xa cười vang, tiếng
ngựa hí vang lên liên tiếp, còn có tiếng gió thổi qua lá cây xào xạc,
đều quanh quẩn truyền đi ra xa……
Cảm giác được Trần Dung hoảng
hốt, khóe miệng Mộ Dung Khác cong lên nở nụ cười, gã đi đến phía sau
nàng, giọng nói trầm thấp mà ôn hòa: “A Dung đừng vội sợ hãi, nàng là
khách quý của ta.” Dừng một chút, gã nói: “Nghĩ đến không bao lâu nữa,
Nhiễm lang hoặc Vương lang của nàng sẽ tới đón nàng về.”
Giọng nói dễ nghe bay vào trong tai, giúp Trần Dung chậm rãi tỉnh táo lại.
Nàng cười cười, thẳng lưng, cũng không quay đầu lại: “Hay là Khác tiểu lang
nghĩ rằng, anh hùng người Hán chúng ta cũng giống như người Hồ các
ngươi, sẽ bởi vì một phụ nhân mà không để ý tới đại cục?”
Nàng vừa cười lạnh vừa nói: “Lần này Khác tiểu lang uổng công làm tiểu nhân rồi.”
Dứt lời, nàng nhấc bước chân, dáng người mạn diệu mang theo ngạo mạn đi về phía trước.
Vài nữ tử người Hán vội vàng ôm đồ đuổi theo.
Trần Dung được bọn họ dẫn vào trong một doanh trướng, doanh trướng này ở
ngay bên cạnh doanh trướng của chủ soái. Khi nàng đi qua, bốn phía thỉnh thoảng có sĩ tốt người Hồ mở miệng giễu cợt, ồn ào, chỉ trỏ.
Vừa tiến vào doanh trướng, Trần Dung liền nói: “Rửa mặt cho ta đi.”
“Vâng.”
Mấy tỳ nữ bận bịu, bưng nước, lấy khăn mặt, ôm gương đồng đến.
Trần Dung ngồi xuống, nàng ngắm nhìn mình trong gương đồng, gương mặt vẫn xinh đẹp như hoa nở rộ vào mùa xuân.
Ánh mắt nàng liếc lên búi tóc, trên đó có cài một cây trâm….. Nhìn nó, Trần Dung dần dần bình tĩnh lại.
Khi mấy tỳ nữ tiến lên giúp nàng rửa mặt chải đầu, Trần Dung nhíu mày liễu, tâm tư thay đổi thật nhanh.
Nàng quan trọng đến mức nào, nghĩ đến trên thế gian này không ai hiểu rõ
điều đó hơn bản thân nàng. Người như Nhiễm Mẫn thật sự sẽ không vì một
phụ nhân hay thay đổi thất thường, không phân biệt được tốt xấu như nàng mà mạo hiểm làm gì. Về phần Vương Hoằng thì sao?
Trần Dung lắc
đầu, hoảng hốt thầm nghĩ: Chàng là thiên chi kiêu tử của Lang Gia Vương
thị, làm sao có thể mạo hiểm như vậy? Nói đến nói đi, bản thân chỉ là
một phụ nhân mà chàng ngẫu nhiên động tâm, nhàn hạ tìm niềm vui mà thôi. Nếu so sánh với ích quốc lợi nhà, liên quan đến sinh tử, nàng không là
cái gì cả.
Trên thế gian này, người thật sự quan tâm nàng có lẽ
cũng chỉ có Bình ẩu và Thượng tẩu mà thôi? Khi Đại ca nhìn thấy nàng, có lẽ sẽ đau lòng vì nàng. Không thấy thì cũng không có gì để bận tâm.
Hít một hơi, Trần Dung ngừng suy nghĩ miên man, cắn răng nghĩ ngợi: Không
thể ngồi chờ chết, tuyệt đối không thể ngồi chờ chết, ta thật vất vả mới đi đến được bước này, không thể cứ thế mà buông tha được.