“Là ai?” Nhìn Tôn Diễn chăm chú, Trần Dung hỏi: “Người hẹn ta ra ngoài là ai?”
Tôn Diễn nói: “Còn không phải là tộc tỷ Trần Vi kia của muội sao!” Nói tới
đây, cậu nhếch miệng cười, dựa sát vào nàng nói: “Hiện tại phụ nhân này
đang ở thành Kiến Khang, vốn cuộc sống không được như ý muốn, giết chết
nàng ta so với bóp chết một con kiến còn dễ dàng hơn, có cần ta ra tay
hay không?”
Trần Dung rũ mắt, thấp giọng nói: “Nàng ta tàn nhẫn
như vậy sao?” Nàng có chút hoảng hốt, đã sống hai kiếp, ngay cả kiếp
trước mắt thấy nàng ta đắc ý phong quang còn bản thân chỉ có thể táng
thân trong biển lửa, nàng vẫn luôn đố kỵ, luôn hận Trần Vi. Nhưng khi
đó, nàng cũng chưa làm chuyện gì cả, mà Trần Vi kia lại hận thù sâu sắc
như thế, không thể không đẩy nàng vào chỗ chết ư?
Hít một hơi, Trần Dung ngẩng đầu lên nói: “Không cần.”
“Được rồi, dù sao chỉ là một phụ nhân hèn mọn, muội muốn xử lý nàng ta chỉ
cần nói một câu.” Những lời này của Tôn Diễn vừa rót vào tai, Trần Dung
không khỏi cười rạng rỡ, nói: “Đúng vậy, nàng ta chỉ là một phụ nhân hèn mọn.”
Nàng lại hỏi: “Vậy người cấu kết với đạo tặc kia là ai?”
“Cửu công chúa.”
Trần Dung gật đầu, nói: “Quả nhiên là nàng ta.”
Tôn Diễn lại thao thao bất tuyệt: “Đúng rồi, ở thôn trang kia của muội, bệ
hạ đã ban tặng mười mỹ thiếu niên, muội có muốn tiếp nhận hay không?”
Lời này vừa dứt, Trần Dung ngây ra.
Mà Tôn Diễn nhìn Trần Dung dại ra, nhất thời mặt mày hớn hở, cậu xoa cằm,
cười tủm tỉm nói: “Vốn là, khi nhìn thấy những người đó, ta muốn đón
muội cách xa thôn trang đó thật xa, có điều hiện tại ta rất cao hứng.”
Nhìn Trần Dung, Tôn Diễn cười tươi khiến hàm răng trắng lóa lấp lánh dưới
ánh mặt trời: “Phi! Vương Hoằng kia tự chọc vào rắc rối, còn dám kiêu
ngạo như vậy. A Dung, muội dùng một con ngựa lôi hắn kéo dài tới thôn
trang đi, để hắn trở thành mĩ thiếu niên thứ 11.”
Cậu nói ra lời này, đắc ý dào dạt hỏi: “Thế nào, chủ ý này thế nào?”
Trần Dung mở to mắt, thẫn thờ nhìn phía sau cậu, gọi: “Thất lang……”
Nàng vừa thốt ra hai chữ này, Tôn Diễn vung tay lên, quyết đoán ngắt lời của nàng, cười đến mức mắt híp tịp nói: “A Dung, muội trăm ngàn lần đừng
luyến tiếc. Muội cứ tin tưởng ta, đối với Vương Hoằng kia, chỉ có làm
như thế mới có thể đả kích khí diễm kiêu ngạo của hắn!” Quyết đoán hăng
hái nói đến đây, tay Tôn Diễn lại vung mạnh một cái trên không trung,
vui vẻ cười to: “Nếu không, việc này phải an bài một chút, hai ngày nữa
ta sẽ thay muội nói với hắn.”
Không đợi Trần Dung trả lời, phía
sau truyền đến giọng nói thanh nhuận thản nhiên: “Tôn lang ở Giang Đông
đã có tâm, cần gì phải chờ thêm hai ngày?”
Một bóng dáng cao to
tuấn mỹ chậm rãi đi tới, đi đến bên người Trần Dung, ôm eo nhỏ của nàng, mỉm cười, ung dung nhìn Tôn Diễn, ánh mắt sáng trong thuần khiết, có vẻ chăm chú lắng nghe tiếp.
Người này, đúng là Vương Hoằng.
Tôn Diễn thật không ngờ lúc này chàng lại xuất hiện, không khỏi ngẩn ngơ.
Cậu mở to mắt ngơ ngác nhìn chằm chằm Vương Hoằng, theo phản xạ, cậu
nhấc chân, tư thế nhanh nhẹn tuyệt đẹp lật người ra bên ngoài, vừa lật
người vừa lui ra đằng sau, vững vàng nhảy xuống hành lang, chạm đất bên
ngoài cách đó ba bước.
Võ nghệ của Tôn Diễn bất phàm, động tác này của cậu rất lanh lẹ tiêu sái.
Vương Hoằng tựa tiếu phi tiếu nhìn Tôn Diễn, nâng cằm, tư thế thản nhiên,
tiêu sái, phong nhã nhẹ nhàng hỏi: “Vì sao Tôn lang e ngại ta đến mức
vậy?”
“Ai e ngại ngươi?” Tôn Diễn mở to hai mắt, trên gương mặt
xinh đẹp hiện ra một chút đỏ ửng khả nghi: Hổ thẹn hổ thẹn, rõ ràng
thằng nhãi này chưa làm gì mà…… Phi! Chỉ đổ thừa thân thủ của ta quá
tốt!
Giọng của Tôn Diễn vừa cất cao, cậu lại trừng mắt nhìn Vương Hoằng kêu lên: “Vương Hoằng, tiểu tử ngươi đừng quá kiêu ngạo. Ta cảnh
cáo ngươi, A Dung là muội tử của ta! Biết lời này có ý nghĩa gì không?
Đó chính là, ta là anh vợ của ngươi đó!”
Cậu nói tới đây, trong
lòng mừng rỡ, chống nạnh cười ha hả. Vừa cười, Tôn Diễn vừa đắc ý kêu
lên: “Tiểu tử ngươi chú ý chút cho ta, bớt vung tay múa chân trước mặt
anh vợ như ta đó!”
Tôn Diễn cười vang, xoay người, nghênh ngang rời đi.
Trong nháy mắt, cậu đã đi ra đại môn. Vừa mới bước được một nửa, Tôn Diễn
không khỏi vỗ mạnh một cái vào gáy, reo lên: “Nguy rồi! Còn có rất nhiều việc chưa nói với A Dung mà.”
Cậu quay đầu nhìn sân viên kia,
không khỏi méo miệng. Hiện tại bảo cậu quay trở lại một lần nữa, cậu
thật sự không muốn. Thôi thôi, vẫn để nói sau vậy.
Tôn Diễn vừa
rời đi, tay Vương Hoằng đang ôm eo nhỏ của Trần Dung nắm thật chặt,
chàng cười khẽ, cực ôn nhu cực thản nhiên cất giọng hỏi: “Mười mỹ thiếu
niên sao? Bệ hạ cũng thật có tâm!”
Cảm giác bên hông bị ôm chặt, Trần Dung vội vàng cúi đầu, nào dám đáp lời?
Vương Hoằng quay đầu.
Chàng nhìn nàng chăm chú. Một hồi lâu, Vương Hoằng nhẹ giọng gọi: “Người đâu.”
Một hộ vệ bước đến, chắp tay nói: “Lang quân có gì phân phó?”
Vương Hoằng chậm rì rì nói: “Đến thôn trang kia của A Dung, uhm, chuyển mấy
mỹ thiếu niên đó lên giường của Cửu công chúa đi.” Trong lúc Trần Dung
vội ngẩng đầu, mở to mắt, tươi cười của Vương Hoằng cao thượng vô cùng,
khí chất phiêu nhiên như thần tiên: “Tốt nhất có thể để cho người ngoài
phát hiện ra. Nhớ kỹ, trong vòng 3 ngày phải làm tốt việc này.”
Hộ vệ nghe vậy, hai tay chặp lại, không hề chớp mắt đáp: “Vâng.” Xoay người nhanh chóng rời đi.
Xem bộ dạng này của hộ vệ, dường như không hề cảm thấy bản thân vừa tiếp nhận một mệnh lệnh cổ quái cỡ nào.
Vương Hoằng cúi đầu, thấy Trần Dung vẫn mở to mắt nhìn mình, mày nhíu lại,
cực ôn nhu, cực thong thả hỏi: “Khanh khanh nhìn ta như thế, là không nỡ sao?”
Không nỡ?
Trần Dung trừng mắt nhìn, lập tức phản
ứng lại, nàng vội vàng lắc đầu, quyết đoán đáp: “Không.” Dừng một chút,
nàng còn nói thêm: “A Dung không hề có suy nghĩ này.”
Nghe thấy
Trần Dung kiên định trả lời thể hiện lập trường, Vương Hoằng chậm rãi
cười, chàng cúi đầu khẽ hôn lên lông mi nàng, mềm mại hỏi: “Khanh khanh, ta thay nàng trả thù Cửu công chúa, nàng có vui hay không?”
Vui
mừng! Nàng làm sao dám không vui! Trần Dung có chút dở khóc dở cười, đưa mấy mỹ thiếu niên đó cho Cửu công chúa, rõ ràng là hành vi để chàng
phát tiết lửa giận, sao lại biến thành săn sóc với mình chứ?
Nghĩ đến Cửu công chúa, Trần Dung
nhớ tới tình huống bi thảm của huynh
trưởng, nàng vội vàng ngẩng đầu nhìn Vương Hoằng nói: “Thất lang, ta
phải đi ra ngoài một chút, gặp huynh trưởng kia của ta một lần.”
“Đừng đi ra ngoài, nếu nàng muốn gặp, ta sẽ gọi huynh ấy đến.”
Trần Dung nhíu mày, nói: “Nhưng mà, ta còn muốn thăm Bình ẩu bọn họ……”
“Mọi người đều mạnh khỏe!” Vương Hoằng ngắt lời nàng, chàng hôn lên mặt Trần Dung, ôn nhu nói: “Ngoan, chờ thêm ba ngày.” Dứt lời, chàng tao nhã rời đi.
Nhìn bóng dáng Vương Hoằng đi xa, Trần Dung vừa buồn cười,
lại thấy tưng tức: Chỉ là vài mỹ thiếu niên mà thôi, đáng để để ý như
vậy sao? Phải chờ chàng xử lý mấy người kia rồi mới cho phép nàng xuất
môn, người này thật là.
Vương Hoằng vừa đi, Trần Dung gọi tỳ nữ, bảo các nàng dọn tháp ra sân, mang cầm đến.
Dựa vào tháp, nàng tiện tay gảy hai khúc, nghiêng đầu nhìn về phía tỳ nữ
thanh tú ngại ngùng bên người, hỏi: “Nay người bên ngoài đang bàn luận
cái gì?”
Đối diện với ánh mắt không rõ của tỳ nữ, Trần Dung cười
cười, bổ sung: “Ta là nói, bên ngoài mọi người nói về lang quân thế
nào?”
Tỳ nữ hiểu ra, nàng ta thi lễ với Trần Dung, nhỏ nhẹ nói: “Đại phu đừng sầu lo, mọi chuyện của lang quân đều tốt.”
Nàng ta cười nói: “Người bên ngoài đều đang truyền tụng lời bình luận của
lang quân, nhóm danh sĩ vốn bất mãn với lang quân, hiện tại đều nói lang quân coi danh lợi như cặn bã, địa vị tộc trưởng của đại gia tộc thiên
hạ đệ nhất mà người cũng nói thành là ‘Thịt thối’, cũng hiểu được đó là
trói buộc cùng vũ nhục đối với người. Mọi người đều nói, Vương Thất lang thật sự là phượng hoàng trên trời, không phải là cây ngô đồng thì không đậu, không phải là nước cam lộ thì không uống, có phong độ của thần
tiên.”
Trần Dung ngắt lời nàng ta: “Những điều này ta đều biết, ngươi nói tới lời đồn xấu đi.”
Tỳ nữ bình tĩnh đáp: “Vâng.” Nàng ta nhẹ giọng nói: “Cũng có một số người
đang nói, bọn họ nói lang quân vì một phụ nhân, không để ý thân phận cao quý của bản thân, cũng không để ý tới tính mạng của võ sĩ trong gia
tộc. Bọn họ còn nói, lang quân vong ân phụ nghĩa, tộc trưởng bồi dưỡng
người như thế, người lại vì một phụ nhân, chẳng những cô phụ chờ mong
của trưởng giả, còn nói ra lời vũ nhục, thật sự là một tiểu nhân. Còn có người nói, Kiến Khang vương gặp chuyện, đó là lang quân đã ra tay,
người vì…… phụ nhân kia mà chuyện gì cũng có thể làm ra.”
Trần Dung rùng mình, hỏi: “Kiến Khang vương bị đâm?”
“Vâng.”
“Vậy hiện tại hắn ta sao rồi?”
“Nghe nói tính mạng bị đe dọa, sợ là không sống được.”
Trần Dung ngơ ngác nửa ngày, nàng suy nghĩ một lúc, vội vàng ngẩng đầu hỏi:
“Vậy lang quân có phản kích không?” Vừa hỏi xong, nàng tự bật cười, lúng ta lúng túng nói: “Ta hỏi sai người rồi.”
Lúc này Trần Dung sao có thể ngồi yên, nàng đẩy cầm ra, đi dạo vài vòng trong sân.
Một lúc sau, Trần Dung hỏi: “Ở chỗ bệ hạ có lời đồn đãi gì không?” Nàng
biết, tỳ nữ này tuy chỉ là tỳ nữ, nhưng các nàng là tỳ nữ của Lang Gia
Vương Thất, có thể có được thân phận này, tất nhiên sẽ khác với người
bình thường.
Tỳ nữ kia cúi đầu xuống, nhẹ nhàng nói: “Nô nghe
thấy có người đồn đãi, nói bệ hạ từng cười to nói ‘Lúc trước nhìn Vương
Thất kia hay giả mù sa mưa thật là đáng ghét, nay mới biết kẻ này rất
khá, trẫm thích.’” Nói tới đây, tỳ nữ lại tiếp lời: “Bệ hạ nói người
trong lòng thường là người mà nhóm nho sĩ không thích.”
Trần Dung gật đầu, nàng dạo qua một vòng, lại ngồi trên tháp.
Kéo cầm tới phía trước, nàng gảy vào cái, chậm rãi, tiếng đàn kia ban đầu
mỏng manh, trở nên càng ngày càng bình ổn, càng ngày càng thản nhiên êm
tai.
Tỳ nữ lắng nghe, trong lòng cảm thấy buồn bực: Sao hiện tại nàng lại không hoảng hốt?
Nàng ta nào biết đâu rằng, Trần Dung có gấp gáp cũng vô dụng, nói đến nói
đi, thủ đoạn Vương Hoằng phi phàm, không bằng yên lặng xem xét.
Trong tiếng đàn, một loạt tiếng bước chân truyền đến, đợi đến khi một khúc
kết thúc, một giọng nói thanh thúy vang lên: “Bẩm đại phu, huynh trưởng
của người cầu kiến.” Dừng một chút, người đó lại bẩm báo: “Ngoại trừ
huynh trưởng của đại phu ra, hạ nhân của đại phu cũng đến đây. Còn có
một người tên là Trần Vi cũng tới, nói đại phu là tộc muội của nàng ta,
từ trước sống chung rất hòa thuận, hiện tại biết đại phu trở về, cố ý
đến thăm.”
Trần Dung từ từ đẩy cầm ra, ngẩng đầu lên.