Trần Dung vừa mới bước vào bậc thang, cửa điện mở ra, hương thơm xông vào mũi, nhóm sĩ tộc tấp nập đi ra, yến tiệc đã tan.
Trần Dung ngẩn ra, nàng vội vàng lui vào một góc, đứng ở nơi đó, nhìn bóng
dáng Vương Ngũ lang di chuyển trong đám người, trong mắt nàng hiện lên
một chút ảo não. Toàn bộ buổi tối, nàng không tìm được cơ hội ở chung
một chỗ cùng Vương Ngũ lang.
Chần chờ một hồi, Trần Dung đi theo dòng người, hướng tới quảng trường.
Bên xe ngựa, Bình ẩu và Thượng tẩu đều ở đó. Bọn họ nhìn thấy Trần Dung đến gần, vội vàng vây quanh, hai mắt sáng ngời nhìn nàng.
Thượng
tẩu ha ha cười nói: “Nữ lang, nữ lang có gặp được những người của Lang
Gia Vương thị không? Có phải bọn họ cũng giống như Vương Thất lang, đều
là thần tiên hay không?”
Bình ẩu ở một bên nhéo lão một cái,
hỏi: “Nữ lang, vừa rồi người ở trong yến tiệc có nhờ được người trong
Vương phủ hỗ trợ hay không? Bọn họ và chúng ta đều đến từ Bình thành,
dọc theo đường đi lại được người giúp đỡ. Cái gọi là họ hàng xa còn
không bằng hàng xóm gần, người có thể cầu Vương công khuyên nhủ tộc bá.
Tốt nhất là khiến Vương Ngũ lang đáp ứng cưới người đi.”
Trần Dung nghe đến đó, cười khổ, nàng lắc đầu, nói với Bình ẩu: “Ẩu, ngươi nghĩ quá mức đơn giản rồi.”
Dứt lời, nàng lướt qua hai người, bước lên xe ngựa.
Sau khi Trần Dung lên xe ngựa, cũng không lập tức khởi hành.
Người đứng ở đây, luận về thân phận, có thể nói nàng là thấp nhất. Nàng cũng không muốn giành lối đi của người khác.
Qua nửa canh giờ, quảng trường không còn ai, xe ngựa của Trần Dung mới chậm rãi ra khỏi Vương phủ.
Lúc này, trên ngã tư đường của Nam Dương đã hoàn toàn tối đen. Chỉ có dưới
mái hiên của phủ đệ xa hoa thì còn treo đèn lồng đỏ sậm.
Vừa rồi xuất môn thì không sao, nhưng mới chỉ đi ra vài bước, trên bầu trời đột nhiên có mưa phùn.
Trần Dung ngồi ở trong xe ngựa, xuyên thấu qua rèm xe quay đầu nhìn Vương
phủ bao trùm trong màn mưa phùn kia. Đại môn Vương phủ mở rộng, bên
trong thấp thoáng tiếng người, hai bên đại môn treo tám chiếc đèn lồng
đang không ngừng lắc lư. Đèn đuốc đỏ sậm đưa qua đưa lại trong gió mưa
tạo nên một cảm giác tịch liêu.
Trần Dung chỉ liếc nhìn một cái rồi thu hồi tầm mắt.
Từ Vương phủ đến Trần phủ cũng không xa, sau nửa canh giờ, xe ngựa của
nàng đã lặng yên tiến vào đại viện Trần phủ, đi đến sân viện của nàng.
Trần Dung vừa mới xuống xe ngựa thì nghe thấy trong sân cách vách của Trần
Vi truyền đến một loạt tiếng cười. Nàng không để ý tới, tiếp tục đi về
phía trước, giọng của một nữ lang từ ngoài cửa viện vang lên: “A Dung đã trở lại sao? Nô tài nhà ngươi, nhanh nhanh mở cửa ra!”
Nữ lang này vừa quát, cửa sân liền ‘Kẹt’ một tiếng mở ra.
Trong nháy mắt, năm sáu cô nương mặc hoa phục đều đi vào, tiếng nói líu ríu tràn ngập khắp sân.
Trần Dung ngẩng đầu, nhìn mây đen đã lui hết, trăng sáng lại hiện ra trên
bầu trời, thầm nghĩ: Sao mưa đã ngừng rồi? Nếu còn mưa, đám nữ lang này
sẽ không đội mưa mà đến, ai, thật đáng tiếc.
Chúng nữ lang vừa
tiến đến, đám người Bình ẩu vội vàng bận bịu. Chỉ chốc lát, trong thư
phòng của nàng đèn đuốc sáng trưng, rượu thịt tỏa hương.
Trần
Thiến ngẩng đầu, nhìn thẻ tre khắp phòng, bật cười nói: “Ta nghe người
đến từ Bình thành nói, A Dung cũng không phải là một người thích đọc
sách. Một khi đã như vậy, trong thư phòng bày đầy thẻ tre thế này để làm gì? Học đòi văn vẻ sao?”
Trần Dung ngồi ở trên chủ tháp, nghe vậy bộ dạng phục tùng liễm mặc khẽ cười, nhẹ giọng trả lời: “Ai nói muội không đọc sách?”
Trần Thiến ngẩn ra.
Nàng ta nghiêng đầu đánh giá Trần Dung, muốn phản bác hai câu, đột nhiên
nghĩ đến biểu hiện của nàng trong thời gian qua, thật đúng là không phải một người không hay đọc sách mà có. Nàng ta nhếch miệng, nói: “Có thể
là ta nghe lầm.”
Lúc này, Trần Vi ngồi ở một góc vẫn trầm mặc
đột nhiên kêu lên: “A Dung, là muội nói Nhiễm tướng quân không cần ta
sao? Là muội nói ta bắt nạt muội sao?”
Giọng nói đến cuối câu mang theo sắc nhọn không thể khống chế.
Trần Dung ngẩng đầu lên.
Nàng mở to mắt, kinh ngạc nhìn Trần Vi, bất tri bất giác, nàng vươn tay ôm
má mình từng bị đánh, kinh ngạc nói: “Khi nào thì ta nói rằng Nhiễm
tướng quân không cần tỷ? Rồi khi nào thì nói tỷ bắt nạt ta?”
Trần Vi vụt đứng lên, nàng ta dùng ngón tay run rẩy chỉ vào mũi Trần Dung,
quát: “Nếu không phải là muội nói, sao đám người kia lại chê cười ta?
Muội, muội lại còn ôm mặt, không phải là muốn cho người ta biết, ta đã
tát
muội sao?”
Trần Dung vội vàng buông tay ra, nàng cúi mặt,
nghiêm túc nói: “A Vi, ta dám thề, ta chưa bao giờ từng nói ra rằng
Nhiễm tướng quân không cần tỷ. Cũng chưa từng có nói qua rằng tỷ bắt nạt ta.”
Dưới ánh nến, hai mắt Trần Dung đen láy, nàng nhìn Trần
Vi, nói với vẻ khó hiểu: “Việc đón dâu đã có phụ mẫu an bài. Cũng là
mệnh lệnh của phụ mẫu, làm sao Nhiễm tướng quân có thể không cần tỷ?”
Lời này vừa thốt ra, Trần Vi trở nên trầm mặc.
Chậm rãi, trên gương mặt của nàng ta lại lộ ra tươi cười.
Lúc này, Trần Thiến ở một bên không kiên nhẫn kêu lên: “Được rồi, đừng nói mấy lời thừa thãi này nữa.”
Nàng ta là đích nữ của hệ tộc ở thành Nam Dương, đứng hàng thứ hai, thân
phận đều cao hơn so với các cô nương ngồi ở đây, nàng ta vừa mở miệng,
Trần Dung và Trần Vi đều cúi đầu đáp: “Vâng.”
“A Dung, muội nói nhanh lên, vừa rồi ở Vương phủ muội đã nhìn thấy những ai?”
Trần Thiến mới nói đến đây, ngẩng đầu nhìn gương mặt thanh diễm quyến rũ của Trần Dung dưới ánh đèn đuốc, đột nhiên cất giọng, ngắt lời câu trả lời
của Trần Dung: “Được rồi, việc này tạm thời không đề cập tới. Muội nói
cho chúng ta biết, muội có gặp được Vương Thất lang không? Lúc gặp lại
chàng muội có nói những gì không?”
Tiếng nói của Trần Thiến vừa
dứt, bảy tám khuôn mặt nhỏ nhắn đều quay sang, hứng thú nhìn Trần Dung
chăm chú, chỉ chờ nàng trả lời.
Nhìn mấy đôi mắt khẩn trương,
Trần Dung khẽ hé miệng, nàng rất muốn nói cho các nàng ta biết, Vương
Thất lang không hề trách cứ nàng phỉ nhổ nàng, ngược lại, chàng còn ôn
nhu an ủi nàng.
Nhưng không thể nói như thế, xử lý không tốt, về sau ngày lại càng không dễ sống.
Nàng rủ mắt, trên khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra một chút thần sắc mỏi mệt.
Trần Dung có biểu tình như vậy thật sự khiến chúng nữ rất vui vẻ. Trần Thiến khanh khách cười nói: “Ta đã nói rồi mà. Người có thân phận như muội
thổ lộ ở trước mặt mọi người, còn nói thẳng muốn làm chính thê của
chàng. Đối với Vương Thất cao quý vô song mà nói chính là sự vũ nhục.
Đừng nói là muội, ngay cả ta cũng không xứng làm chính thê của chàng
đâu.”
Trần Vi cũng dường như rất vui vẻ, nàng ta che miệng, hai mắt cười híp thành một đường.
Ngay khi chúng nữ cười rất vui vẻ, khóe môi Trần Dung cũng khẽ nhướn lên, lộ ra một nụ cười trộm cực kỳ ẩn mật, dường như sung sướng dường như thỏa
mãn.
Biểu tình này khiến Trần Vi và chúng nữ nhìn thấy đều ngẩn
ra, ngay lúc các nàng nhìn chằm chằm đánh giá Trần Dung cẩn thận, Trần
Dung đứng lên, nàng thi lễ, mệt mỏi nói: “Các tỷ tỷ, ta thật sự mệt
mỏi.”
“Hừ, ai thèm ngồi mãi ở chỗ này của muội?”
Trần Thiến vung tay áo, mang theo chúng nữ xoay người rời đi.
Nhìn nhóm nữ lang càng đi càng xa, Bình ẩu tiến đến, thấp giọng nói: “Ai, nữ lang sinh ra không bao lâu thì luôn chơi đùa với đám nam hài, trong phủ lại chỉ có một nữ lang như người, ngay cả kinh nghiệm ở chung với nữ
hài tử cũng không có. Vừa rồi, người nên chờ các nàng phiền chán, các
nàng muốn cáo từ thì phải nhiệt tình giữ lại, như vậy mới hợp với đạo lý tỷ muội ở chung mà.”
Trần Dung chỉ cười, nàng thấp giọng nói: “Ẩu, chuẩn bị nước nóng đi, ta muốn tắm rửa.”
“Vâng.”