Thượng tẩu nghe vậy, nhíu mày rồi nói: “Hiện tại Tôn tướng quân khẳng
định bận bịu không thể phân thân. Nữ lang, không phải mỗi người đều có
sự kiên nhẫn tốt như Vương Thất lang đâu.”
Trần Dung mặt nhăn mày nhó, quát: “Bớt nói nhảm, nhanh đi chuẩn bị đi.”
Thượng tẩu thấy ngữ khí của nàng kiên quyết, nghĩ đến biểu hiện của nàng khi vừa mới vào cửa thành thì gật đầu, đáp: “Vâng.”
Xe ngựa chạy về phía chỗ Tôn Diễn ở tây phố.
Lúc này Trần Dung đã biết, toàn bộ thành Mạc Dương ước chừng có hai vạn
quân tốt, hơn nữa Tôn Diễn mang đến hai ngàn người, cộng thêm dân chúng
thứ dân, hộ vệ các đại gia tộc trong thành cũng có hơn mười vạn, tính
ra, tổng binh lực so với người Hồ còn đông hơn.
Nhưng mà, đối
phương lại là quân thần Mộ Dung Khác cầm binh! Trong thiên hạ, nếu nói
binh lực chi tráng, Nhiễm Mẫn đứng thứ nhất, thứ hai đó là Mộ Dung Khác. Bởi vì tướng quân này tuấn mỹ, hàng năm đeo mặt nạ xuất hiện ở trên
chiến trường, quỷ kế đa đoan, dụng binh như thần.
Mà hai vạn sĩ
tốt của thành Mạc Dương thật sự mà xông lên chiến trường, so với hai
ngàn người của Tôn Diễn còn không bằng. Đến lúc đó các đại gia tộc điều
năm sáu ngàn tư binh cùng hộ vệ thì còn có sức lực liều mạng với người
Hồ.
Trần Dung ngồi ở trong xe ngựa, vừa sửa sang lại tư liệu
mình đã thu thập, vừa tìm kiếm trong trí nhớ. Tình cảnh sống chết ở ngay trước mắt, nàng phải nghĩ thông những chi tiết mấu chốt kiếp trước nghe thấy thế nhân nói đến.
Trong lúc Trần Dung đang suy nghĩ, xe ngựa ngừng lại, giọng của Thượng tẩu từ bên ngoài truyền đến: “Nữ lang, đến rồi.”
Trần Dung lên tiếng, vén rèm xe.
Xuất hiện ở trước mắt nàng là cửa thành phía bắc, hai ngàn người của Tôn
Diễn đóng tại đây, chính cậu thì đang ở phía trên thành lâu.
Trần Dung nhảy xuống xe ngựa, bước về phía trước.
Một đám binh lính đứng bất động như núi. Thậm chí khi đám sĩ tốt này nhìn
thấy mỹ thiếu niên như Trần Dung đến, ngay cả hai mắt cũng không hề nâng lên.
Trần Dung tự bước lên đó.
Vừa mới đi lên tường
thành, một tiếng ca thê lương rơi vào trong tai nàng: “Thế vô anh hùng,
trí sử thứ tử xưng vương, Hồ nhân xương quyết, ngã Hán nhân y quan, bạch cốt đội tuyết……” Tiếng ca truyền đến từ phía sau Trần Dung. (Thế gian
không có anh hùng, con vợ kế xưng vương, người Hồ hung hãn, lật bỏ y
quan của người Hán, tuyết phủ xương trắng)
Trần Dung quay đầu
nhìn lại, trông thấy một khất cái trung niên quần áo tả tơi, vừa kéo cái chân bị thương lê về phía trước, vừa gõ bát ca hát. Tiếng ca thê lương
của hắn ngân nga, rất hợp với gió lạnh lúc này, nhất thời trời đất đều
trở nên lạnh lẽo.
Trần Dung nhìn hắn, không khỏi thầm nghĩ:
Người này lại biết chữ, hơn phân nửa là sĩ tộc di chuyển xuống phía nam
bị lụn bại, chẳng những lưu lạc trở thành ăn xin, hiện tại ngay cả tánh
mạng cũng không được bảo toàn. Nàng không phải một người thích thương
xuân buồn thu, chỉ liếc mắt một cái rồi tiếp tục đi về phía trước.
Chỉ chốc lát, nàng đi lên thành lâu kia, chắp tay hỏi một hộ vệ: “Tôn tiểu tướng quân có ở đây không?”
Hộ vệ kia thấy nàng mặc hoa phục, biết tất là sĩ tộc, lập tức cung kính trả lời: “Tôn tiểu tướng quân đi gặp thành chủ rồi.”
Trần Dung biết cậu đã đi gặp thành chủ, lập tức nàng cao giọng nói: “Ta có chuyện quan trọng, xin cho ta đi vào.”
Hộ vệ kia liếc nhìn nàng một cái, nói: “Vâng.”
Trần Dung bước nhanh vào bên trong.
Nàng vừa mới đi vào cửa phòng thì nghe thấy hộ vệ kia nói thầm: “Lang quân
này thật giống như xử nữ, ngay cả dáng người cũng vậy. Đáng tiếc, nhân
vật như thế cũng giống như ta đang chờ chết.” Giọng nói mang theo thổn
thức.
Có lẽ là bởi vì ăn bữa hôm lo bữa mai, có lẽ là bởi vì
nguyên nhân khác nữa, người ở thời đại này đối với mĩ thiếu niên luôn có một loại tâm lý trân ái cùng coi trọng. Như tên hộ vệ này, bản thân hắn cũng sắp chết, nhưng hắn chỉ lo tiếc hận cho Trần Dung.
Trần
Dung đi vào chính sảnh. Nàng chọn một vị trí ở góc phía tây ngồi xuống,
vị trí này hơi tối, khiến cho cơ thể cùng ngũ quan nàng cũng trở nên mơ
hồ.
Thời gian trôi qua từng chút một.
Chỉ chốc lát, một
giọng nói trong trẻo lộ ra mỏi mệt của một thiếu niên truyền đến: “Đây
không phải chuyện hợp mưu hợp sức sao? Rõ ràng là thành chủ khăng khăng
giữ ý định. Sớm biết rằng sĩ tộc thành Mạc Dương đồng lòng hợp lực như
thế, ta cần gì phải mang theo các huynh đệ đến?” Giọng nói cực kỳ bất
mãn, chính là Tôn Diễn.
Một người khác có giọng thô hào thở dài: “Hiện tại nói những lời này đã vô dụng rồi. Kế Mộ Dung Khác vây ba phía thực hiện đều có ở trong binh pháp Tôn Tử. Nhưng thành chủ của Mạc
Dương lại bảo không phải mà là tương kế tựu kế, còn nói đây là kế sách
hư hư thật thật của Mộ Dung Khác. Ai, rồi cứ bảo bọn họ phá cửa phía
tây.”
Hắn nói tới đây, Tôn Diễn hừ mạnh một tiếng nói với vẻ chán ghét: “Đám sĩ tộc này so ra đều kém phó dịch của Vương gia!”
“Đúng vậy, Lang Gia Vương thị luôn đứng hàng đầu, nhưng mỗi lần Vương Thất
lang vừa mở miệng, Mạc Dương thành chủ đều cản lại. Tiểu tướng quân, ta
thấy không bằng nghe theo Vương Thất lang đi, tập hợp mọi binh lực, phá
vây từ cửa nam!”
Ngay khi một câu cuối cùng thốt ra, hai mắt Trần Dung sáng ngời. Hai tay nàng bấu chặt vào nhau, tin tưởng tăng lên nhiều.
Dừng một chút, người kia còn nói thêm: “Lần này người Hồ tới quá đột ngột, dường như muốn đạt được cái gì đó.”
Tôn Diễn không chút để ý ậm ừ lên tiếng.
Đúng lúc này, thủ vệ lớn tiếng nói: “Bẩm Tôn tướng quân, có một tiểu lang
quân mỹ mạo tìm ngài, đã ngồi chờ lâu trong chính sảnh.”
Hộ vệ
kia chỉ trần thuật sự thật, lại quên mất rằng, Tôn Diễn là người có diện mạo xinh đẹp, cậu ghét nhất khi người khác hình dung nam nhân lại dùng
tới mấy chữ mỹ mạo, lập tức cậu hừ mạnh một tiếng, quát: “Biết rồi, lui
ra đi.”
Đúng lúc này, người có giọng nói thô hào kia cười nói: “Thiếu niên mỹ mạo ư? So với Tôn tiểu tướng quân thì thế nào?”
Giọng của hắn vừa mới cất lên, Tôn Diễn đã hét to: “Con mẹ nó, ngậm cái miệng thối của ngươi lại!” Cậu vừa quát mắng vừa hùng hổ đi về phía trước.
Ngay sau đó, Tôn Diễn mặc một thân khôi giáp mang vẻ mặt ủ rũ nhanh bước vào, cậu vừa vào cửa thì liền tìm kiếm xung quanh.
Trần Dung nhìn thấy cậu đi vào, vội vàng đứng lên, hai mắt sáng ngời nhìn cậu.
Lúc này, Tôn Diễn cũng trông thấy Trần Dung, đầu tiên cậu nghiêng đầu nhìn
nàng, vừa liếc mắt một cái, đột nhiên cạu cả kinh, vung tay lên: “Đi ra
ngoài, đi ra ngoài!”
Tướng lĩnh thanh niên bị cậu đối xử không
chút lưu tình như thế cũng đang đánh giá Trần Dung. Cho dù Tôn Diễn vô
lễ cỡ nào, hắn cũng không có vẻ tức giận. Hắn chỉ nghiêng đầu, nhìn về
phía Trần Dung, sau đó, lại nhìn về phía Tôn Diễn. Sau một lúc lâu, hắn
đột nhiên nói thầm: “Rất giống một đôi bích ngọc trân quý.”
Lúc này đây, giọng của hắn vừa hạ thấp, Tôn Diễn đã hét to một tiếng: “Người đâu!”
“Dạ!” Hai hộ vệ lên tiếng trả lời đi vào.
Tôn Diễn chỉ về phía tướng lĩnh thanh niên kia, quát: “Đuổi người này ra cho ta!”
Hai hộ vệ không chút do dự đáp vâng, đi về phía tướng lĩnh thanh niên kia.
Tướng lĩnh thanh niên kia thấy cậu tức tối thì liên tục vẫy tay, cười khổ:
“Được rồi, được rồi, ta đi ra ngoài là được chứ gì.” Hắn vừa nói, vừa
thối lui về phía sau. Dù là thối lui đến chỗ cửa, hắn vân x còn ngó về
phía trong phòng. Biểu hiện của hắn rất đáng giận, sau khi liếc nhìn
Trần Dung một cái thì lại liếc nhìn Tôn Diễn một cái, rồi thở dài một
tiếng, tiếp theo nhìn về phía Trần Dung, lại nhìn về phía Tôn Diễn, thở
dài thêm một tiếng……
Sau khi Tôn Diễn vẫy lui hộ vệ, chỉ mấy
bước đã chạy tới trước mặt Trần Dung. Cậu vươn tay nắm hai tay nàng, run giọng nói: “Sao A Dung lại đến đây?” Nói tới đây, hai mắt cậu đỏ hồng,
phẫn nộ gầm nhẹ: “Trần thị A Dung, muội có biết đây là chỗ nào hay
không? Muội có biết lúc này nàng đến sẽ có hậu quả gì không?”
Trần Dung nhìn biểu tình của cậu thân thiết mà cảm động mím môi. Nàng ngửa
đầu nhìn về phía cậu, đột nhiên nàng dùng nói với vẻ quyết đoán: “Ta
biết làm thế nào để có thể thoát vây!”
Tôn Diễn ngẩn ra. Cậu vươn tay đặt lên trán Trần Dung, kinh ngạc nói: “Tiểu nữ tử này, muội có biết bản thân đang nói gì không?”
Trần Dung cũng không hề chớp mắt nhìn cậu, lại nói: “Ta biết làm thế nào để mang mọi người thoát khỏi vây khốn!”
Tôn Diễn nghiêng đầu, trên gương mặt xinh đẹp tuyệt trần vô luân lộ vẻ hồ
nghi, cậu nhịn không được lại duỗi tay đặt trên trán Trần Dung, nhìn
thấy hai mắt nàng sáng ngời mà kiên định thì cậu nhíu mày, buông tay ra, lùi về phía sau một bước, ngồi xuống tháp đối diện với Trần Dung. Sau
khi ngồi xuống, cậu cầm lấy chén rượu uống một hơi cạn sạch, lại đó lại
nhìn Trần Dung, nói: “Muội lặp lại lần nữa!”
Trần Dung chậm rãi, tao nhã ngồi xuống, hai tay đặt trên đầu gối, thẳng lưng, nhìn cậu, quả thực lặp lại: “Ta biết làm thế nào để phá vây.” Không đợi Tôn Diễn đáp
lời, nàng trầm giọng nói: “Về phần vì sao ta biết ta sẽ không nói, cũng
không muốn nói ra. Tôn Diễn, ta chỉ biết đêm nay giờ sửu khi vừa bình
minh, chúng sĩ tốt người Hồ ở cửa phía nam sẽ đột nhiên bị điều ra, còn
lại chỉ có ba ngàn sĩ tốt, hơn nữa đám sĩ tốt này lại không thuộc về Mộ
Dung Khác, cũng không đồng tâm. Đó là cơ hội sinh tồn duy nhất của chúng ta.”
Tôn Diễn nghe đến đó, đột nhiên, cậu không dời mắt nhìn
chằm chằm Trần Dung, nói: “Lời của nàng là Vương Thất lang nói đúng
không?”
Trần Dung ngẩn ngơ.
Tôn Diễn cười khổ: “Vừa rồi ở trên điện, Vương Thất lang lại thận trọng đưa ra ý kiến này. Nhưng mà
hắn cũng không nói cụ thể như thế, hắn chỉ nói đêm nay, mọi người tập
hợp mọi binh lực, phá vây từ cửa thành phía nam có lẽ sẽ có hy vọng sinh tồn. Nhưng muội biết không, sĩ tộc trong thành Mặc Dương đều không nghe theo lời hắn, Mạc Dương thành chủ cũng không để hắn nói cho hết lời. A
Dung, dưới tình huống như vậy, muội lặp lại lời của hắn là có ý gì?”
Lời của cậu vừa thốt ra, nàng lại khẽ hỏi: “Chàng đã nói như vậy sao?”
Tôn Diễn mở to mắt nhìn nàng.
Trần Dung cười khổ, nàng rũ hai mắt, ánh chạng vạng chiếu sáng trên mặt
nàng, trong ánh mắt nàng lại lộ vẻ tiếc hận: “Hóa ra, chàng cũng không
có cách nào khác……”
Tôn Diễn nhìn biểu tình của nàng, lại không hiểu ra sao.
Trần Dung hồi phục tinh thần, ngẩng đầu nhìn cậu, nói với vẻ quyết đoán:
“Bọn họ không nghe là chuyện của bọn họ, chúng ta tự rời đi! Mang theo
hai ngàn sĩ tốt của huynh, còn có chúng phó Vương gia, đêm nay chúng ta
thoát vây từ cửa thành phía nam!”
Tôn Diễn đánh giá nàng từ trên xuống dưới. Một lát sau, hắn vung tay phải lên, quát: “Người đâu, đi
mời Vương Thất lang đến, nói cho hắn biết, hắn có tri âm.”
“Vâng.”
Nghe thấy tiếng bước chân lĩnh mệnh rời đi, sắc mặt Trần Dung vui mừng. Nàng có diện mạo diễm lệ, cười như thế tựa như hoa hồng tức thì nở rộ, vô
cùng động lòng người. Tôn Diễn nhìn ngắm, gương mặt cậu hơi đỏ lên, cậu
hơi nghiêng đầu, không hề nhìn về phía Trần Dung nữa.
Trong phòng an tĩnh lại.
Sau một lát, Tôn Diễn mới nói: “Đúng rồi, nghe nói khi người Vương gia vào
thành, tươi cười, đi lại thong dong, cực kỳ ung dung. A Dung, đó là muội vào thành cùng bọn họ đúng không?”
Nghe thấy ngữ khí của cậu,
chuyện Trần Dung bộc lộ tài năng khi qua cửa thành vốn không được truyền ra. Xem ra là Vương Hoằng bày mưu đặt kế. Người kia, vĩnh viễn nàng
cũng không thể nhìn thấu chàng.
Trần Dung gật đầu, nói: “Đúng.”
Dừng một chút, nàng thấp giọng nói: “Chủ ý này là ta đưa ra. Ta biết có
thể đi vào từ cửa thành phía tây, cũng biết người Hồ sẽ không tấn công
chúng ta.”
Tôn Diễn ngẩng đầu nhìn nàng chằm chằm. Cậu khẽ hỏi: “Là muội đưa ra chủ ý?”
Trần Dung gật đầu.
Tôn Diễn trở nên ngơ ngác. Cậu đứng lên, chắp hai tay, đi qua đi lại trong
vòng. Sau khi đi được vài bước, cậu dừng chân, mắt nhìn Trần Dung càng
thêm sáng rỡ: “Hóa ra Trần Dung lại biết dụng binh! Tốt! Nếu muội cũng
cho là như vậy, thế thì đêm nay chúng ta phá vây.” Cậu xoay người đi ra
bên ngoài.
Trần Dung thấy thế, vội vàng kêu lên: “Huynh không đợi Vương Thất lang sao?”
“Chờ hắn làm cái gì? Ta tự đi tìm Mạc Dương thành chủ, còn có tộc trưởng của các sĩ tộc, nói cho bọn họ biết quyết định này. Con bà nó, bọn họ không nghe thì thôi, Vương Thất lang giống như thần tiên, tin vào hắn còn
thấy chắc chắn hơn.” Vừa nói, cậu vừa lao nhanh ra ngoài, đảo mắt tiếng
bước chân đã đi xa.
Nhìn bóng dáng cậu vội vã rời đi, Trần Dung tươi cười, lúc này nàng rốt cuộc đã buông lỏng tâm tư.
Lúc ấy khi đến thành Mạc Dương, nàng vẫn cảm thấy bất an. Nàng luôn luôn
nghĩ bản thân chỉ là một nữ lang nho nhỏ, lời nói ra hơn phân nửa không
có bất luận kẻ nào tin tưởng. Vì muốn bọn họ tin, cũng vì biểu hiện bản
thân có thể tin tưởng, khi vào thành, nàng mạo hiểm đưa ra chủ
ý với
người Vương gia. Lúc ấy xem ra hiệu quả đã đạt được, nhưng nàng thật
không ngờ, người Vương gia cũng không truyền ra bên ngoài để tuyên dương công lao của nàng, hơn nữa, vài lần nói chuyện với Vương Hoằng, chàng
đều tỏ ra tránh né…… Điều này làm cho nàng cơ hồ cảm thấy tuyệt vọng.
May mắn, cái nhìn của nàng và Vương Hoằng không mưu mà hợp! May mắn, Tôn Diễn nguyện ý tin tưởng bọn họ!
Trần Dung nặng nề ngồi xuống tháp, giơ chén rượu lên, ngửa đầu uống cạn.
Ngay lúc nàng ngửa đầu, trước mắt đột nhiên tối sầm lại. Trần Dung buông
chén rượu, thuận tay dùng tay áo lau miệng, khóe mắt thoáng nhìn qua chỗ đó. Vừa liếc mắt, động tác thô lỗ lau miệng của nàng trở nên cứng đờ.
Một người mặc áo trắng như tuyết đang đứng ở cửa phòng. Chàng hơi nghiêng
đầu, tựa tiếu phi tiếu, hứng thú nhìn Trần Dung. Người này, chính là
Vương Thất lang.
Ngay lập tức, khuôn mặt nhỏ nhắn của Trần Dung đỏ bừng.
Nàng biết, ở phía nam, mọi sĩ tộc danh môn đều luôn vô cùng chú trọng phong
độ lễ nghi, còn tiến hành chuyên môn huấn luyện cho chúng sĩ tộc đệ tử.
Cho tới nay, ở trước mặt người khác nàng luôn thời thời khắc khắc nhớ rõ phải biểu hiện tao nhã một chút – điều này rất quan trọng. Khi người ta tin tưởng, cao quý nhờ huyết thống, hẳn phải lộ ra từ trong huyết mạch
xương tủy. Nếu nam nhân thô lỗ, còn có thể nói người đó có cá tính, là
miệt thị truyền thống, không cần để ý ngôn luận của người khác, là hành
vi của danh sĩ, nhưng nếu nữ nhân thô lỗ, vậy chỉ có thể chứng minh nàng không xứng làm một sĩ tộc.
Đương nhiên, sở dĩ Trần Dung coi
trọng như vậy là bởi vì kiếp trước như thế, chỉ vì chút hành động, nàng
bị nhóm nữ lang cùng các hạ nhân tỳ nữ cơ thiếp trong Nhiễm phủ châm
chọc rất nhiều. Cái loại châm chọc về mức độ nhân phẩm này mỗi thời mỗi
khắc đều lôi tên nàng vào, trở thành bóng ma tâm lý của nàng.
Đây là lần đầu tiên nàng lộ ra diện mục thô lỗ, lại bị một đại sĩ tộc bắt
gặp, hơn nữa, người trông thấy lại là Vương Hoằng tao nhã hoàn mỹ như
thần tiên!
Ngay lúc Trần Dung ngơ ngác đứng đó, khuôn mặt nhỏ
nhắn đỏ bừng, Vương Hoằng cất bước đi về phía nàng. Chàng đi đến cách
nàng chỉ một sải tay. Sau đó, chàng hơi nghiêng người, cúi sát về phía
nàng.
Ở góc âm u, hai mắt của chàng sáng ngời như sao. Dường như có thể nghe thấy hô hấp của nàng, Vương Hoằng vươn ngón tay thon dài,
tao nhã giúp nàng lau vết rượu bên miệng, nói với giọng ôn nhu: “Thật sự là không cẩn thận mà.” Giọng nói tựa như gió xuân nhẹ nhàng phất qua.
Dưới sự tiếp xúc của chàng, Trần Dung chậm rãi buông tay cứng đờ giữa không
trung xuống. Nàng rũ hai mắt, từ từ ngồi trở lại tháp.
Lúc này,
Vương Hoằng cũng ngồi xuống tháp. Chàng giơ lên chén rượu, ngửa đầu uống cạn, sau đó, cũng dùng tay áo lau miệng — mỗi một động tác đều giống y
như đúc những gì Trần Dung đã làm. Nhưng sự tao nhã của chàng như được
khắc vào sâu tận xương tủy, cùng là một động tác giống nhau, khi chàng
làm lại có vẻ phong lưu hoàn toàn khác biệt so với người khác.
Loại phong lưu này đủ có thể khiến người ta tự biết xấu hổ, Trần Dung âm
thầm thở dài một hơi, trong lòng lại cảm kích. Chàng đang dùng phương
thức của mình để an ủi nàng.
Vương Hoằng buông tay áo dính rượu
xuống, nâng mắt nhìn Trần Dung nói: “Tôn diễn không phải nói ta có tri
âm sao? Sao lúc này cậu ta không có ở đây?”
Trần Dung nghe thấy
chàng vừa hỏi như thế, lập tức thu hồi tâm tình suy nghĩ miên man. Nàng
thẳng lưng, hít vào một hơi, sau đó nhìn về phía Vương Hoằng: “Vừa rồi
ta đã nói với Tôn Diễn, giờ sửu đêm nay khi vừa nhú bình minh, sĩ tốt
người Hồ ở cửa thành phía nam sẽ bị đột nhiên bị điều ra, còn lại chỉ có ba ngàn sĩ tốt, hơn nữa đám sĩ tốt này không hoàn toàn thuộc chi hệ của Mộ Dung Khác, cũng không đồng tâm. Đó là cơ hội sinh tồn duy nhất của
chúng ta.” Trong khung cảnh âm u, biểu tình của nàng kiên định, khi đối
diện với ánh mắt của Vương Hoằng thì nàng hơi né tránh. Nàng cố gắng nói cho hết lời: “Sau khi Tôn Diễn quyết định gọi chàng tới thì đã chạy đi
tìm thành chủ rồi. Huynh ấy nói, nếu bọn họ không nghe, huynh ấy sẽ tự
mình mang theo hai ngàn sĩ tốt tìm cách thoát vây.”
Một hơi nói xong, trong phòng lại khôi phục im lặng.
Vương Hoằng nhìn nàng, chậm rãi rót cho mình một chén rượu, cười yếu ớt: “Hóa ra tri âm theo như lời Tôn Diễn nói, là A Dung sao!?”
Giọng nói bình thản, Trần Dung không biết chàng tán thưởng hay là có ý gì khác.
Chàng nâng chén uống một hơi cạn sạch, buông xuống rồi nói: “Nếu như thế, vậy hành động theo lời của nàng đi.”
Trần Dung vô cùng mừng rỡ, cũng không khỏi tự chủ hỏi: “Vì sao không hỏi ta nguyên nhân do đâu mà có thể khẳng định như thế?”
Vương Hoằng nghiêng đầu nhìn về phía nàng, khóe miệng khẽ nhếch, tựa tiếu phi tiếu: “Ta hỏi thì A Dung sẽ nói sao?”
Trần Dung lắc mạnh đầu.
Vương Hoằng cười một tiếng, nói: “Nếu như thế, vì sao ta phải hỏi?”
Trần Dung ngẩn ngơ, cũng tươi cười. Nàng cúi đầu xuống.
Lúc này, giọng nói thanh nhã êm tai của Vương Hoằng truyền đến: “A Dung, mặt của nàng lại đỏ rồi.”
Trần Dung rủ hai mắt, bấu chặt hai tay, thì thào nói: “Ở trước mặt chàng, ta luôn xấu mặt.”
“Có sao?”
“Có.” Trần Dung cố lấy dũng khí nhìn về phía chàng, hai mắt chớp chớp, dường như đang chờ mong chàng an ủi.
Vương Hoằng không hề an ủi. Chàng cong khóe miệng, thản nhiên nói: “Nàng cần phải chú ý.”
Nàng cần phủ chú ý? Đây là ý tứ gì? Chàng đang nói, nàng vốn chính là người thô lỗ, nên phải cẩn thận một chút sao?
Trong khoảng thời gian ngắn, khuôn mặt nhỏ nhắn của Trần Dung càng đỏ, môi anh đào của nàng khẽ bĩu ra, lại không nói nên lời.
Lúc này nàng không chú ý tới, Vương Hoằng đang ngồi trong bóng tối cũng đang lười biếng tà nghễ nhìn nàng.
Một hồi lâu, Trần Dung buông tâm tư, thầm nghĩ: Bị chàng biết thì thế nào?
Chàng cũng không phải người lắm miệng sẽ tuyên truyền bản tính thô lỗ
của ta. Ta, ta lại không cần gả cho chàng, vì sao phải để ý suy nghĩ của chàng chứ? Vừa nghĩ như thế, tâm tình của nàng tốt hơn rất nhiều.
Lúc này, sắc trời dần dần tối đen.
Trần Dung nhìn Vương Hoằng đang ung dung uống rượu, dường như không cảm giác thời gian trôi qua.
Đây là một chuyện rất kỳ quái, có khi Trần Dung cảm thấy, ở chung một chỗ
với Vương Hoằng, cho dù nói hay không nói chuyện, thời gian đều trôi qua rất nhanh.
Cũng không biết bao lâu, một tiếng bước chân vội vã
truyền đến. Trong nháy mắt, tiếng bước chân xuất hiện ở bậc thang, tiếp
theo mệnh lệnh của Tôn Diễn truyền đến: “Đi chuyển cáo với các huynh đệ, mau thổi cơm, chuẩn bị hành động. Nhớ kỹ, khẽ khàng một chút.”
“Vâng.”
Sau đó, Tôn Diễn bước vào trong phòng. Cậu đi thẳng đến trước mặt Trần Dung và Vương Hoằng, vươn tay đoạt lấy chén trong tay nàng đã uống hơn phân
nửa, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.
Sau đó, cậu buông chén
xuống, cũng không chú ý tới biểu tình của Trần Dung và Vương Hoằng, mắng một cách căm giận: “Đám sĩ tộc thành Mạc Dương này, thật sự là con mẹ
nó làm cho người ta chán ghét. Phi! Bọn họ cố ý phá vây từ cửa thành
phía tây, còn không để bọn ta tự mang binh rời đi. Con bà nó, còn muốn
người của ta dẫn đầu chịu chết.”
Cậu đặt mông ngồi xuống tháp,
nói với Vương Hoằng: “Nghe bọn họ đã quyết định rồi, ta thật sự không
muốn nói nữa. Vương Hoằng, ta không thông báo quyết định của ta với bọn
họ.” Trong giọng nói của cậu ẩn chứa bất an.
Vốn cũng đúng, lúc
này, mỗi một hành động đều liên quan đến tính mạng của người toàn thành. Tôn Diễn mà quyết định một mình hành động, đối với những người trong
thành Mạc Dương trông cậy vào hai ngàn tinh binh của cậu mà nói sẽ là
một loại đả kích rất lớn. Cho nên, cậu nhìn Vương Hoằng, chờ quyết định
của chàng.
Vương Hoằng mỉm cười, nói: “Nếu đã quyết định thì hành động đi.”
Tôn Diễn mừng rỡ, cậu cả kinh kêu lên: “Huynh đồng ý rồi sao?”
Vương Hoằng khẽ nhếch khóe miệng, thản nhiên nói: “Bọn họ vốn không muốn tách ra. Nếu đệ nói với bọn họ, đệ muốn tự mình phá vây, hậu quả duy nhất đó là bọn họ sẽ nhốt đệ lại, rồi khống chế sĩ tốt của đệ.”
Tôn
Diễn đứng lên, gầm nhẹ: “Bọn họ dám!” Mới rống ra tiếng, cậu nhớ tới
thời điểm hiện tại, Mạc Dương thành chủ nhìn có vẻ giống như người phong nhã, nhưng đúng là người sẽ làm ra loại sự tình này.
Nghĩ đến
đây, cậu nói với vẻ quyết đoán: “Được, không để cho bọn họ biết, chúng
ta tự động phá vây.” Vừa nói, cậu lại hướng tới chén rượu của Trần Dung
đang uống dở.
Cậu vươn tay ra cầm lên.
Lúc này, Vương
Hoằng tao nhã, chậm rãi vươn tay, đoạt lấy chén rượu của Trần Dung trước một bước, sau đó, chàng ném chén rượu kia vào một góc giống như ném
rác, lại cầm bầu rượu, rót cho mỗi người một chén.
Động tác
chàng làm ra vô cùng tự nhiên, tao nhã. Tất nhiên Tôn Diễn cũng không
nhận ra điều gì khác lạ, cậu thu tay về, cầm lấy chén rượu Vương Hoằng
mới rót uống cạn.
Mà Trần Dung lúc mới bắt đầu thì ngẩn ra,
nhưng nàng thấy động tác tự nhiên của chàng, trên khuôn mặt mang theo
tươi cười đạm mạc mà bình thản, nên nàng không suy nghĩ miên man nữa.